Thiên Hậu Trở Về
Chương 243 : Ba mươi nghìn ba cái
Ngày đăng: 12:44 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 243 Ba mươi nghìn ba cái
Hạ Lăng tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cô cử động nhẹ một cái mới phát hiện trên người quấn đầy băng gạc. Mùi nước khử trùng đặc trưng của bệnh viện sộc vào mũi, trên giá kim loại cao cao bên giường treo bình tiếp nước, từng giọt gluco theo ống dẫn trong suốt chảy vào trong cơ thể cô.
Cô chật vật nghiêng đầu, thấy có một người đàn ông nằm bên giường, mặt mũi cực kỳ tuấn tú, yên lặng nhắm mắt, sống mũi thẳng tắp, khóe môi đẹp đẽ khẽ cong lên đầy vẻ dịu dàng. Là Lệ Lôi, dáng vẻ anh cực kỳ hòa nhã ấm áp, thật giống như đã nằm bên cạnh cô chờ đợi nghìn năm vạn năm.
Trong lòng Hạ Lăng khẽ động, lại nhớ tới ánh mặt trời rực rỡ và ấm áp trong mộng, cảm giác cực kỳ gần gũi, giống như anh lúc này vậy.
Anh ấy đã ở đây bao lâu rồi?
Ý nghĩ này vừa lóe lên thì cô thấy anh khẽ cử động rồi mở mắt.
Lúc này cô mới thấy rõ mặt của anh, mắt anh thâm quầng, cằm còn thoáng có râu lún phún, một bộ dáng tiều tụy trước nay chưa từng thấy.
Lệ Lôi thấy cô tỉnh lại, vẻ mừng rỡ trong mắt lóe lên rồi biến mất, anh lập tức đưa tay nhấn chuông gọi bác sĩ. Bọn họ đang ở phòng chăm sóc đặc biệt VVIP, rất nhanh đã có bác sĩ chuyên gia tới kiểm tra cho cô, sau khi xác nhận các chỉ số đều ổn định, họ thay thuốc mới rồi mới rời đi.
Dù vừa tỉnh lại nhưng trước đó cũng đã chịu đau đớn một phen, cô thấy hơi mệt, đầu óc mơ màng, khàn giọng hỏi Lệ Lôi: "Em bị sao vậy?" Lời này vừa nói ra, cô đã thấy trong họng hơi tanh tanh, một luồng hơi máu không ngừng dâng lên.
Ánh mắt Lệ Lôi phức tạp: "Vai phải của em bị dập nát, gãy xương, xương sườn cũng bị gãy một cái, chỗ gãy đâm vào phổi, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Nhất định phải cẩn thận, nếu như để bị dãn phế quản và tràn dịch màng phổi, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Hạ Lăng không còn hơi sức nữa, lại mơ màng nhắm hai mắt lại.
Trong lúc ngủ mơ, cô chỉ cảm giác được tay mình vẫn luôn được một bàn tay khô ráo ấm áp nắm lấy không buông.
Cô cứ ngủ chập chờn như vậy, nửa tháng sau, tinh thần cô mới tốt lên một chút, có thể chỉnh đầu giường để ngồi dậy được, còn có thể tự mình dùng tay kia để ăn gì đó. Trái lại, Lệ Lôi gầy đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể trông thấy, bề ngoài vốn dĩ gọn gàng tuấn lãng không chê vào đâu được, giờ đã thay bằng vẻ ảm đạm lu mờ.
"Anh tin cái này sao?" Hạ Lăng nhìn anh, cảm thấy hơi buồn cười. "Boss, bùa hộ mệnh này ai tùy tiện đi du lịch ở điểm ngắm cảnh đều có thể mua mười sáu nghìn một cái, ba mươi nghìn ba cái còn có thể mặc cả xuống, nếu như thật sự linh nghiệm thì trên thế giới này lấy đâu ra nhiều tai họa như vậy?"
"Cái này không giống với mấy cái đó." Lệ Lôi cố chấp nói.
"Không giống ở chỗ nào?" Hạ Lăng không hứng thú chút nào, miễn cưỡng hỏi một câu, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tiều tụy của anh: "Cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã chăm sóc em, Boss, cơ thể của anh quan trọng hơn, sau này anh nên về nhà nghỉ ngơi đi, không cần một ngày hai tư tiếng đều ở cạnh em đâu."
Cô thấy trong lòng khó chịu, bởi vì chuyện của mình mà liên lụy làm anh phải tới chăm sóc, đoạn thời gian này anh đã bỏ ra rất nhiều.
Dạo trước cô cứ mê man, không có sức lực để khuyên bảo anh, bây giờ đã có chút sức sống, chuyện đầu tiên cô phải làm chính là khiến anh về nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo cho cô. Nhưng dù sao bọn họ cũng đã chia tay, niềm kiêu ngạo từ trong xương không cho phép cô nói những lời quá thân mật.
Một lời cảm ơn khách sáo là những từ tốt nhất cô có thể tìm được lúc này.
Giọng điệu lạnh nhạt của cô như kim châm vào trong lòng anh.
Lệ Lôi cảm thấy mình bị coi thường, đưa ra tấm chân tình để bị cô giẫm đạp. Nhưng trước sau anh cũng không hề nói với cô về nhận định của Lệ lão gia, không muốn để cô biết mệnh của cô phạm vào mệnh khắc, chỉ có thể sống cô độc một mình, sợ dọa cô khiếp sợ.
Nhưng anh lại càng không thể nói ra nguồn gốc của miếng bùa hộ mệnh.
Hiện giờ, cô cho rằng nó chỉ là một món đồ kỷ niệm giá rẻ, không nghiêm túc với nó, anh có thể hiểu được.
Nhưng nếu như sau khi nói chân tướng cho cô mà cô vẫn chẳng hề để ý, tùy ý bỏ bùa hộ mệnh lung tung, thì nỗi tuyệt vọng và tan nát cõi lòng như vậy, Lệ Lôi sợ rằng mình sẽ không chịu nổi.
Anh không dám thử.