Thiên Hậu Trở Về
Chương 244 : Cố chấp
Ngày đăng: 12:44 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 244 Cố chấp
Hạ Lăng lại giục anh đi về.
Lệ Lôi thấy cơ thể cô cũng không còn quá đáng ngại, chỉ cần ở lại viện quan sát đến khi khôi phục là được, nên anh cũng không khăng khăng muốn ở lại bên cạnh cô nữa: "Em đồng ý với anh là sẽ không tháo bùa hộ mệnh xuống nữa thì anh sẽ đi."
Lúc này là lúc nào rồi, anh còn nhớ đến bùa hộ mệnh?
Hạ Lăng chỉ muốn anh mau rời khỏi nên đáp ứng cho có lệ: "Được."
Lệ Lôi nghiêm túc nhìn cô: "Cho dù là lúc biểu diễn cũng không được tháo xuống."
Lần này, Hạ Lăng lại không đáp ứng: "Lúc biểu diễn, em muốn đeo đồ hợp với trang phục, không thể nào đeo nó được."
Đây là vấn đề có tính nguyên tắc, biểu diễn nghệ thuật giống như mạng sống thứ hai của cô, cô không cho phép bản thân có chút sơ suất nào trên sân khấu, huống hồ phong cách trang sức không hợp là tì vết lớn như vậy.
Lệ Lôi không vui, nhíu mày, anh mất kiên nhẫn: "Anh sẽ báo với bên chị Mạch Na, để chọn lọc khi nhận hoạt động, mọi hoạt động mà cần phải tháo bùa hộ mệnh đều từ chối hết."
Hạ Lăng lạnh lùng nhìn anh, thế là có ý gì, định uy hiếp cô sao?
"Lệ Lôi, anh thấy mình là Boss thì rất giỏi phải không?" Cô châm chọc: "Anh quản hơi nhiều rồi đấy!"
"Vậy thì em ngoan ngoãn đeo đi."
"Em không đeo."
Lệ Lôi thấy cô vì kích động mà hai má hơi hiện vẻ đỏ ửng bất thường: "Em nghĩ cho kỹ đi." Nói rồi anh đứng dậy đi ra ngoài. Anh không muốn cùng tiếp tục tranh chấp với cô, hy vọng cô có thể tỉnh táo mà đưa ra lựa chọn chính xác.
Anh mới đi tới cửa, lại nghe thấy tiếng của Hạ Lăng: "Anh cho rằng công ty giải trí trên toàn thế giới đều chết hết rồi hay sao, chỉ còn lại một mình Thiên Nghệ?"
"Đau..." Hạ Lăng mơ hồ thì thào kêu lên, giãy dụa một cái, nhưng không vùng ra được. Cô không khỏi nâng giọng, tức giận kêu: "Đau!"
Lúc này anh mới thả lỏng bớt.
Hạ Lăng đẩy anh ra, tức giận một mình lảo đảo đi lên lầu, dọc đường suýt chút nữa vấp ngã mấy lần, khó khăn lắm mới mò về được đến phòng ngủ, rồi vào phòng tắm. Cô vặn vòi hoa sen nhưng vặn mấy lần mà vẫn không mở ra được.
Ngay cả vòi hoa sen cũng bắt nạt cô.
Cô cáu kỉnh tiếp tục vặn nhưng vẫn vặn không ra, không nhịn được dùng sức lấy tay đập vào cái van. Cô cũng không biết đã đập bao nhiêu lần thì chỉ cảm thấy cửa phòng tắm mở ra, một người tiến đến kéo tay cô lại.
"Em đang làm gì thế?" Giọng nói quen thuộc của Lệ Lôi, thuận thế kéo cô vào trong lòng.
"Không mở được." Cô có chút tủi thân, không chịu bỏ qua muốn tiếp tục đập nó.
"Em muốn tắm?" Anh ngăn cô đưa tay về phía cái van: "Đừng đập loạn nữa, tay đỏ hết lên rồi. Hơn nữa đó là mắc áo, không phải van vòi hoa sen. Lăng, van vòi hoa sen ở bên cạnh." Anh ôm cô xoay nửa vòng tại chỗ, ngắm về một hướng khác.
Cô không chút nghĩ ngợi, tự tay vặn cái van kia, dòng nước ấm áp lập tức rơi xuống xối lên người bọn họ.
"Anh đi ra ngoài, em tắm..." Cô nói năng không rõ ràng, đẩy anh đi rồi lại đi tìm xà phòng.
Anh không đi ra ngoài: "Em cứ như vậy mà tắm sao?"
Cô không để ý tới anh, tìm được xà phòng thì lập tức xoa lên người.
Anh đoạt lấy xà phòng, lại tắt vòi hoa sen đi, nói: "Anh giúp em cởi quần áo."
"Anh đi ra ngoài." Cô cố chấp đẩy anh ra.