Thiên Hậu Trở Về
Chương 245 : Không hề biết nhượng bộ
Ngày đăng: 12:44 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 245 Không hề biết nhượng bộ
"Tiểu Lăng!" Anh hơi nhấn mạnh: "Em không thể tắm như vậy được. Để anh giúp em, tắm xong thì mau lên giường ngủ."
"Em không cần anh giúp!" Hạ Lăng bực mình đẩy anh ra ngoài: "Đi ra ngoài!"
Anh tóm lấy cổ tay cô: "Diệp Tinh Lăng!"
Cô trừng mắt nhìn anh: "Đi ra ngoài!"
"Tại sao lại không để anh giúp em tắm?" Anh đẩy cô lên tường, trong mắt áp chế lửa giận. "Em là là người của anh, tại sao không để anh chạm vào em? Diệp Tinh Lăng, Lệ Lôi anh đối với em còn chưa đủ tốt sao? Tại sao em lại phải đối với anh như vậy, hết lần này đến lần khác xa lánh anh, thậm chí, vừa rồi Vi Vi còn nói với anh là em còn định dọn ra ngoài?"
"Chuyện không liên quan tới anh!" Cơn say rượu đã làm đầu Hạ Lăng đau đến sắp nứt ra, cô không quan tâm anh đang nói cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt anh hung dữ như muốn ăn thịt người nên bất giác sợ hãi. "Lệ Lôi, anh buông ra, đi ra ngoài! Đi ra ngoài!"
Ánh mắt của anh lạnh đi, không nói gì thêm nữa, chỉ khua tay mấy cái đã bắt được hai cổ tay của cô giữ lại, sau đó cởi cúc áo cô. Hạ Lăng giãy dụa thét chói tai, anh mới cởi được hai cúc ra thì không cởi nữa mà thẳng tay xé một cái. "Xoẹt" một tiếng, chiếc áo được chế tác tỉ mỉ trên người cô đã biến thành vải rách rồi bị vứt xuống đất.
Thân thể cô không kịp chuẩn bị đã lộ ra trong không khí, phơi bày trước tầm mắt anh, Hạ Lăng điên rồi, cô dùng hai tay miễn cưỡng che ngực, giọng điệu cũng thay đổi: "Cút ngay!"
Động tác của anh dừng lại một chút, nhưng chỉ trong giây lát, sau đó lại càng dùng sức giữ chặt cô, gần như muốn bẻ gẫy cổ tay cô. Tay kia của anh thì tìm đến dây lưng tinh tế trên hông cô, chỉ qua vài động tác đã tháo được, rồi lưu loát cởi quần của cô ra.
"Lệ Lôi, anh, tên biến thái này!" Hạ Lăng bất chấp tất cả muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, hai tay không dùng được, thì cô vừa đá vừa cắn, thừa dịp anh chưa chuẩn bị, lập tức muốn chạy ra ngoài.
Anh giữ lấy thắt lưng kéo cô quay lại, xé nốt quần lót của cô, ngay cả thứ cuối cùng che thân cũng không còn.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy đầu "ong" một tiếng, máu huyết toàn thân đều dâng trào, đầu cô nóng lên, tay chân lạnh lẽo, thân thể run rẩy kịch liệt, trời đất quay cuồng, không biết người ở phương nào. Ảo giác từ lâu chưa từng xuất hiện lại kéo tới, trước mắt hiện lên các loại mảnh vụn hỗn loạn, trong trí nhớ, có vô số gian phòng có máy thu hình, người đàn ông cao lớn lạnh lùng, quần áo và đồ dùng vỡ vụn, ma tuý, roi dài nhuốn máu,...
Cô há miệng hét một tiếng đầy cuồng loạn.
Lệ Lôi lo lắng đến mức chân mày nhíu chặt, vừa vuốt ve gò má của cô, vừa thấp giọng tự nói: "Tiểu Lăng, đừng đi."
Trên giường, hàng lông mi của cô khẽ run, tỉnh lại.
Ánh mắt của cô dần dần trở nên thanh tỉnh, một màn trong phòng tắm hiện lên trước mắt, nếu như không phải cảm giác sợ hãi vẫn lưu lại quá chân thực, cô thật sự sẽ hoài nghi, đây có phải chỉ là một cơn ác mộng.
Hạ Lăng co người về phía đầu giường, cố cách xa Lệ Lôi một chút.
Dưới vẻ ôn hòa của Lệ Lôi là bộ mặt tuyệt đối không dễ chọc vào, có thể không để ý đến mong muốn của cô mà tàn nhẫn tổn thương cô, không chừng một ngày kia, cô nói sai hay làm sai gì, sẽ phải nhận lấy kết cục giống như kiếp trước.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng rét run, trước kia cô quá ngây thơ, mới cảm thấy có thể sống cùng anh đến hết đời? Lúc anh vui vẻ thì có thể chăm sóc cô từng li từng tí, nhưng khi cô làm anh mất hứng thì anh chỉ tùy tiện làm chút gì cũng có thể khiến cô thống khổ kinh sợ, không có chút lực phản kháng nào.
Lệ Lôi đứng dậy, rót một cốc nước đưa đến trước mặt cô: "Em ngủ mê man cả ngày rồi, uống chút nước đi."
Tay anh ở gần cô như vậy, cô chỉ mím chặt môi, không tiếp lấy cốc nước.
Anh lại đưa nó về phía trước.
"Cầm đi." Cô thấp giọng kêu.
"Tiểu Lăng..."
"Cầm đi."
"Rốt cuộc em muốn anh phải thế nào đây?" Lệ Lôi có chút nôn nóng, "Chỉ cần là chuyện anh có thể làm, anh đều sẽ làm cho em!"