Thiên Hậu Trở Về

Chương 57 : Tôi bỏ ra giúp cô ấy

Ngày đăng: 12:42 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 57: Tôi bỏ ra giúp cô ấy



Lý Bối Nhi sắp điên rồi, tại sao phải cầu xin ả đàn bà thối tha này?



Cầu xin Lệ Lôi còn chấp nhận được, rốt cuộc thân phận và địa vị của Lệ thiếu còn đó, cho dù mất mặt, cũng chỉ có thể chấp nhận. Nhưng mà, cầu xin con ả thối tha kia lại không giống như vậy, cô ta là cái gì? Không lâu trước đây mình còn thấy cô ta mặc một bộ quần áo rẻ mạt giảm giá theo mùa đấy! Cô ả thối tha này, làm sao xứng để cô đau khổ cầu xin? Cô không phục!



Sắc mặt Lý Bối Nhi lúc xanh lúc trắng, ánh mắt nhìn Hạ Lăng mang theo vài phần oán độc.



Hạ Lăng vẫn uống trà như cũ, đầu ngón tay trắng nõn cầm ly thủy tinh, thưởng thức cánh hoa hồng đang từ từ nở rộ. Thậm chí cô còn không liếc mắt nhìn Lý Bối Nhi một cái, người mất mặt lại không phải cô, gấp cái gì.



Mắt thấy cục diện vẫn đang giằng co.



Chu nhị thiếu không thể không đứng ra: “Lý Bối Nhi, mau xin lỗi cô Diệp đi.” Lý Bối Nhi là người anh ta mang đến, nếu xử lý chuyện này không tốt, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của anh ta và Lệ Lôi, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc làm ăn của gia tộc. Nghĩ đến những điều này, trong giọng nói trách cứ Lý Bối Nhi anh ta còn mang theo chút lạnh lùng.



Lý Bối Nhi bị dọa đến run lên, Lệ Lôi không dễ chọc, Chu nhị thiếu cũng không phải người hiền lành gì. Cô ta hiểu vị kim chủ này của mình, mỗi khi anh ta dùng giọng điệu này nói chuyện, đó là lúc thật sự nổi giận, hậu quả không dám tưởng tượng.



Cô ta cắn chặt môi, rốt cuộc, cũng miễn cưỡng nói với Hạ Lăng: “Cô Diệp, thật xin lỗi, xin cô giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tôi đi.”



Hạ Lăng lại chậm rãi uống một ngụm trà, lúc này mới nâng mắt nhìn cô ta, hơi mỉm cười: “Cô không phục?”



“Không, không có, tôi không có không phục.” Lý Bối Nhi vẫn miễn cưỡng nói, lửa giận trong lòng càng thêm cao, con ả thối tha này, nhanh nhận lời xin lỗi của ta đi! Còn lèo nhèo cái gì!



Trong mắt Hạ Lăng lóe lên ánh sáng khéo léo: “Làm sao tôi nghe lại có vẻ rất miễn cưỡng?”
Hạ Lăng cười như không cười liếc nhìn cô gái kia một cái.



Cô gái kia chỉ cảm giác ánh mắt của Hạ Lăng như băng đá, chỉ nháy mắt đã nhìn thấu tất cả, khiến trong lòng cô ta dâng lên vài phần sợ hãi, theo bản năng lẩn tránh vào đám người.



Lý Bối Nhi nghe cô gái kia nói như vậy, quyết tâm đang dao động lại kiên định trở lại, đúng vậy, cô gái thối tha này khẳng định sẽ không biết cưỡi ngựa, chỉ phô trương thanh thế mà thôi. Cô ta sẽ không mắc lừa, chính là so cưỡi ngựa! Làm cô gái thối tha này xấu mặt! “Chính là so cưỡi ngựa.” Lý Bối Nhi cao ngạo nói, “Cô sẽ không sợ chứ.”



Không nghĩ đến, Hạ Lăng vẫn cười như không có gì: “Được, vậy so cưỡi ngựa.”



Lý Bối Nhi ngây dại, không ngờ cô sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, chẳng lẽ cô thật sự biết cưỡi ngựa?



“Có điều.” Hạ Lăng lại nói: “Thi đấu không có chút tiền cược sẽ rất nhàm chán, nếu không, đánh cuộc cái gì đi. Nếu cô Lý thua, sẽ không phải lăn đi đơn giản như vậy nữa, ngoài việc lăn đi, còn phải…” Cô hơi nghiêng đầu, liếc mắt đánh giá Lý Bối Nhi một cái, cười tươi: “Vòng cổ cô đang đeo này, cũng thật đẹp.”



Giữa cổ Lý Bối Nhi đeo một chiếc vòng kim cương mỹ lệ, dưới ánh mặt trời càng rực rỡ, lấp lánh.



Thì ra là thế!



Lý Bối Nhi vuốt ve chiếc vòng cổ kia, hừ, thì ra cô gái thối tha này lấy lui làm tiến, cho rằng cô ta sẽ luyến tiếc cái vòng cổ này mà cự tuyệt thi đấu sao? Chiếc vòng cổ này quả thật rất đắt tiền, ngay cả cô ta cũng không mua nổi, là cố ý hỏi mượn người khác. Nhưng cho dù như vậy, cô ta cũng không sợ… Cô gái thối tha này không biết cưỡi ngựa, đánh cuộc cái gì cô ta cũng thắng chắc!



Nghĩ đến đây, Lý Bối Nhi dữ tợn nhìn cô: “Đánh cuộc thì đánh cuộc! Nhưng mà, chiếc vòng cổ này không rẻ, cô có tiền đặt cược ngang giá trị hay sao?” Cô ta thấy trên người Hạ Lăng không có trang sức quý giá gì, không nhịn được mở miệng trào phúng.



“Tôi bỏ ra giúp cô ấy.” Giọng nói lười biếng của Lệ Lôi chen vào.