Thiên Hữu

Chương 10 : Tịch dương

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Hôm sau Dận Chân đúng giờ đến Vô Dật Trai, Thất a ca Dận Hữu vẫn còn chưa tới, hắn ngồi xuống vị trí của mình, Thái tử tiến lên rất ân cần hỏi thăm mấy câu, hắn nhất nhất đáp lời. Ngay sau đó Tam a ca cũng tiến lên hỏi thăm mấy câu, trên mặt đều là quan tâm.



Dận Chân trên mặt mang một tia cảm kích nói cám ơn rồi ngồi ở vị trí của mình, ánh mắt lại lạc tới chỗ ngồi còn trống bên cạnh, ánh mắt trầm tĩnh như nước, người bên cạnh cũng không biết hắn đang nghĩ gì.



“Bát đệ thỉnh an Thái tử, các vị ca ca,” Bát a ca Dận Tự và Ngũ a ca theo sát phía sau đến, Bát a ca thỉnh an xong, lại tiến lên đi tới bên cạnh Dận Chân, “Xin Tứ ca bảo trọng thân thể nhiều hơn .”



Dận Chân nhìn tiểu hài bảy tuổi trước mắt mặt mang ân cần, đứng dậy đáp lễ nói, “Đa tạ Bát đệ quan tâm.” Bát đệ này xuất thân không cao, gần đây ý định cũng không nhỏ.



Hai người khách sáo lẫn nhau, mới nghe được thanh âm Thất a ca Dận Hữu thỉnh an.



Dận Chân nhìn Dận Hữu đi tới bên mình, tuy nói tư thế đi đường cùng trước kia không khác, nhưng như cũ có thể nhìn ra mấy phần không đúng, hắn đứng lên thoáng đỡ Dận Hữu một phen,”Thất đệ, hôm nay tới muộn hơn bình thường.”



Dận Hữu nghe vậy, như có chút ngượng ngùng, mặt hồng lên, “Hôm qua ngủ trễ, nên tới muộn, các vị ca ca tha lỗi.”



Thái tử giễu cợt đôi câu, Dận Hữu đến trước án thư mình ngồi, lúc khom đầu gối, hơi nhíu mày, nhưng chỉ trong chớp mắt sau liền cầm sách nhìn lại, cùng thường ngày nửa phần không khác. Dận Chân ngồi ở một bên nhìn thấy, tay cầm sách thoáng dùng lực.



Buổi sáng mấy vị hoàng tử đang đọc sách thì Khang Hi đến kiểm tra công khóa của các hoàng tử . Lần này Dận Hữu không có vẽ em bé, mà là đang ngoan ngoãn đọc sách, Khang Hi đi vào cũng không cho người thông truyền, thấy hoàng tử đầy phòng đều nghiêm túc, thần sắc không thay đổi ngồi vào thượng thủ, kiểm tra công khóa mấy vị hoàng tử xong, trên mặt mới lộ ra vẻ hài lòng.



Dận Hữu biểu hiện đúng quy củ, Khang Hi không khen cũng không phê bình y, so với Thái tử, Tam a ca và Bát a ca kém cỏi không ít.



Khang Hi khuyến khích mấy câu, nhân tiện khen Thái tử mấy câu, mới mang theo uy nghiêm thiên tử bất khả xâm phạm rời Vô Dật Trai.



Dận Hữu thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay mang theo một tầng mồ hôi mỏng, cũng không biết là bởi vì trời nóng, hay là bởi vì kinh sợ, trên mặt chỉ mang theo ngưỡng mộ của một đứa con đối với phụ thân, không có nửa phần tâm tình dư thừa. Y gác bút lông trong tay, nhìn đống chữ chỉnh tề trước mắt, khóe miệng lộ ra một tia vui vẻ phức tạp .



Giữa trưa dùng xong thức ăn, Dận Hữu mới vừa đi ra cửa, liền nghe được sau lưng truyền đến thanh âm mang chút bất mãn của Tam a ca, “Bát đệ thật đúng là lợi hại, ca ca ta đây cũng không dám so với ngươi rồi.”



Dận Hữu không nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy Tam a ca mặt mang giễu cợt nhìn Bát a ca Dận Tự, mà Bát a ca đứng ở một bên, sắc mặt trắng bệch, cũng không dám phản bác lời của Tam a ca Dận Chỉ. Nhớ đến hôm nay hoàng a mã kiểm tra công khóa, Bát a ca đoạt danh tiếng của Tam a ca, cũng khó trách Tam a ca khó chịu.
“Tứ ca, sau này ta sẽ phụng bồi ngươi xem cảnh sắc xinh đẹp như vậy, chờ ngươi xây phủ, ta muốn đi ăn chực, đến lúc đó nếu Tứ tẩu tương lai đuổi ta, ngươi cần phải giúp một tay đó.”



“Vậy không phải là ta phụng bồi ngươi sao?”



“Tứ ca, ngươi thật nhỏ mọn.” Dận Hữu chọc chọc bả vai Dận Chân cao hơn mình cả cái đầu, “Ngươi bồi ta chẳng phải ta bồi ngươi à.”



“Ừ, ” Dận Chân khóe miệng loan loan.



“Quyết định vậy đi, ngươi nhất định phải nhớ không được để Tứ tẩu đuổi ta.”



“Nữ nhân sao có thể nhúng tay vào chuyện của nam nhân chúng ta .”



“Chờ ngươi có phúc tấn, khẳng định sẽ không nói như vậy.”



“Sẽ không.”



“Chắc?”



“Ừ.”



“Tứ ca, ngươi đã nói mấy cái ừ rồi.”



“Ồ.”



“. . . . . .”