Thiên Hữu

Chương 9 : Diễn

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Buổi chiều khóa kỵ xạ cũng không vì khí trời nóng bức mà hủy bỏ. Đứng dưới ánh nắng chói chan tư vị quả thực khổ sở, Dận Hữu vừa luyện cách giương cung, vừa len lén liếc nhìn mấy vị huynh trưởng cưỡi trên lưng ngựa, thu hồi tầm mắt tiếp tục cố hết sức kéo cung.



Bây giờ Dận Hữu cũng không thể kéo cung được hoàn toàn, nhưng nhìn cũng hao hao, cũng may y không phải là hoàng tử được coi trọng, cho nên sư phó kỵ xạ đối với y cũng không quá hà khắc. Chẳng qua y cũng không dám có nửa phần ý định lười biếng, bởi vì y là một a ca, là hoàng tử Đại Thanh, hơn nữa còn là nhi tử Đại Thanh Khang Hi .



Không tới hai nén hương, từng giọt mồ hôi đã rơi vào mắt Dận Hữu, khiến y cảm thấy khó chịu, hí mắt, nhận lấy mũi tên từ Cáp Cáp Châu Tử, nhắm ngay cái bia gần nhất, giương cung ngắm mục tiêu, buông tay, ngay giữa hồng tâm, rất tốt.



Dận Hữu buông cung, thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt đầu gối mình, cau mày nghĩ, chỗ này đã bị bầm, bắt đứa trẻ tám tuổi da thịt non mềm dùng tư thế đúng chuẩn quỳ gần hai canh giờ, đầu gối cũng không chịu nổi. Đứa nhỏ nhà bình thường bị phạt quỳ còn dám thỉnh thoảng lười biếng, còn y quỳ thì động cũng không dám động.



Lúc này lời khuyên sức khỏe gì gì đó cũng không nhớ ra, Dận Hữu từ trong tay tiểu thái giám nhận lấy một tách trà ấm, uống vài hớp, mới thấy được mình dễ chịu hơn chút.



Ở Vô Dật Trai gần hai năm, y đã có thể tự nhiên lên ngựa xuống ngựa và còn có thể ở trên lưng ngựa chạy băng băng, mặc dù so ra kém phong độ nhanh nhẹn của mấy người như Đại a ca, Thái tử, Tứ a ca, nhưng cũng không tính là khó coi.



Y nghiêng đầu liếc nhìn Bát a ca, khuôn mặt trắng nõn của đối phương lộ ra đỏ thắm sau khi phơi nắng, ánh mắt cũng mang theo mười phần nghiêm túc, sau đó chỉ nghe vèo một tiếng, một mũi tên bay ra ngoài, cắm thẳng vào hồng tâm.



Thu hồi tầm mắt, Dận Hữu đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán, xoay người đặt cung tên trên tay Cáp Cáp Châu Tử, nói với thái giám một bên, “Dắt ngựa của gia tới.”



Con ngựa này là lúc sinh thần bảy tuổi của y được Khang Hi ban cho, chẳng qua khi ấy vẫn còn là ngựa con. Con ngựa này cũng không phải là giống hiếm, Khang Hi ban cho y, bên trong cũng có ý dụ dỗ con nít, Dận Hữu cũng không để ý, đối với y mà nói, có một con ngựa có thể chạy có thể nhảy, tính khí không bướng là đã đủ.



Sau khi đợi ngựa dắt đến, Dận Hữu xoay mình lên ngựa, chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa liền chạy, con ngựa chạy mang theo tia gió mát, chẳng qua là mặt trời phơi ở trên đầu vẫn nóng như cũ.



“Tiểu Thất thuật cưỡi ngựa ngày càng tốt nhỉ, ” Thái tử thấy Dận Hữu vào mã tràng, siết cương ngựa hạ tốc độ, cùng Dận Hữu sóng vai mà đi, “Có muốn đọ với Nhị ca một lần không.”
Nguồn :



“Làm phiền Tứ ca , ” Dận Hữu vững vàng ngồi ở nhuyễn tháp, thưởng ít thứ cho Tiểu Lộ Tử rồi để hắn lui xuống.



Tiểu Lộ Tử ra khỏi Nam Tam viện, có chút bất đắc dĩ nghĩ, Thất a ca này thật coi người trong hậu cung không có mắt sao, nghĩ động tác như thế là có thể gạt chủ tử nhà mình?



Khó trách trong cung mấy vị a ca khác đều không ai có ý định động đến y, một a ca ở hậu cung không có chút thế lực nào ngay cả giao thiệp cơ bản nhất cũng không có, chả ai lại chú ý y. Điểm này, ngược lại Bát a ca lại hơn so với Thất a ca rất nhiều, chẳng qua Bát a ca danh tiếng quá lớn, cũng không biết a ca ấy sau này sẽ trở thành dạng gì.



Đè xuống suy nghĩ lung tung trong lòng, Tiểu Lộ Tử dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi giữa trán, vội vàng trở về, nhìn thấy Dận Chân, sau đó đem chuyện mình nhìn thấy nửa phần không sót giảng thuật cho chủ tử nhà mình nghe, bao gồm cả động tác che giấu của Dận Hữu sau khi thấy hắn .



Tiểu Lộ Tử lui ra sau, Dận Chân từ trong lòng ngực lấy ra ba tờ giấy hình kia, nghĩ đến Đông Giai thị, nghĩ đến Đức tần, lại nghĩ đến Dận Hữu, ngón tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bé con mập mạp cầm đùi gà, trong mắt mang theo chút ánh sáng.



Tay cầm một khối quế hoa băng đường cao, cắn một cái, cũng không phải là thứ gì đặc biệt ngon, thậm chí có chút ngọt ngấy, thật không biết sao Thất đệ lại thích loại cao điểm này. Ngày mai vẫn là bảo tiểu trù phòng làm chút cho y vậy, thật không hiểu những thứ này có gì ngon.



Trong lúc vô tình, đĩa cao điểm có vẻ ngọt ngấy kia bị Dận Chân ăn đi hơn phân nửa.



Nửa đêm, Dận Hữu bởi vì chân đau mà giật mình tỉnh lại, vốn chân trái đã có tật nên đau càng thêm khủng khiếp, y cắn răng, từ trên giường ngồi dậy, ở trong bóng tối ngồi hồi lâu, mới ở trong bóng tối nhẹ nhàng khạc ra một câu .



“Xuyên việt con bà nó!”