Thiên Hữu
Chương 23 : Tâm sự
Ngày đăng: 09:16 18/04/20
Ra khỏi Càn Thanh cung, Thái tử mỉm cười vỗ vai Dận Hữu, “Thất đệ, ngươi đem thịt thỏ giấu ở đâu?” Thấy bộ mặt đối phương nhất thời đỏ hồng, Thái tử tâm lý thỏa mãn, đôi khi lúc áp lực lớn, luôn phải tìm chút lạc thú.
“Thái tử ca ca,” Dận Hữu chôn đầu, trong lòng ai thán, gia nếu có thể xuyên về hiện đại, gia nhất định có thể cầm chắc giải Oscar trong tay, diễn viên hiện đại mặt ai có thể muốn hồng liền hồng, muốn trắng liền trắng? Cho nên ở hậu cung, loại diễn xuất này là một kỹ năng nhất định phải có để bảo vệ tánh mạng, không uổng công y từ khi xuyên qua liền đã bắt đầu rèn luyện khổ công.
Đại a ca và Tam a ca sau khi rời khỏi Càn Thanh cung, ánh mắt nhìn Dận Hữu rất có loại cảm giác như nhìn phế vật. Đức hạnh như thế thì hoàng a mã sau này làm sao dám yên tâm giao việc cho nó làm?
Thái tử thấy Dận Hữu như hận không thể chôn mình, mới hài lòng vỗ vỗ đầu Dận Hữu, bộ dáng ca ca tốt, “Thất đệ, nhị ca chọc ngươi đấy, sau này ngươi đừng làm những việc ngốc nghếch như kia nữa.” Thất đệ này tuy nói không có chỗ dùng, nhưng dùng để trêu cũng không tồi, khó trách lần trước lại ngu ngốc đi xin cung nữ mình cho Tứ đệ.
Thái tử đùa với Dận Hữu, Dận Chân vẫn không nói gì, trong lòng có chút đau. Hắn biết Thất đệ không phải ngốc, mà chỉ giả ngốc, nhiều năm, trong cung phần lớn người đều cho Thất đệ là kẻ tầm thường. Chỉ có hắn biết, Thất đệ có bao nhiêu thông minh, cũng có bao nhiêu bất đắc dĩ. Tránh đi những tầm mắt mấy huynh đệ khác giễu cợt Dận Hữu , Dận Chân mở miệng nói, “Thái tử, Thất đệ từ trước đến nay tính tình đã vậy, ngài cũng đừng giễu cợt y.”
Nghe Dận Chân mở miệng, Thái tử cười nói, “Phải, biết Tứ đệ ngươi đau lòng Thất đệ, Nhị ca cũng không đùa y nữa,” vừa nói, lại vỗ vỗ vai Dận Hữu, “Thất đệ, ngươi không được như vậy nữa nghe chưa, nếu không Nhị ca và Tứ ca sẽ phạt ngươi.”
Dận Hữu trong lòng liếc mắt, lời này cứ như dọa con nít khóc nháo buổi tối có sói, y sợ hãi chôn đầu, “Đệ đệ biết.”
Đại a ca không nhìn nổi màn huynh hữu đệ cung này, tìm lý do tách ra, Tam a ca cũng tìm cớ đi, Ngũ a ca một đường trầm mặc thấy ở đấy cũng không còn chuyện gì liền rời đi.
Ngược lại Bát a ca nhìn Dận Hữu vài lần, trong lòng vì hành động lần này của Dận Hữu thầm giật mình. Không nghĩ tới diễn xuất của vị Thất ca này ngày càng thuần thục, ngay cả Thái tử cũng bị gạt. Chẳng qua không biết Tứ ca có nhận ra được mặt thật của Thất ca không đây? Bát a ca khóe miệng hơi giương lên, Thất a ca của hắn, thật là người thông mình mà cũng hay thay đổi.
Các vị a ca sau khi tách ra, sắc mặt Dận Hữu cuối cùng khôi phục bình thường, y giương mắt liếc nhìn vẻ mặt Tứ a ca, mới mở miệng nói, “Tứ ca, ta giữ lại chân thỏ cho ngươi .”
“Ừ, ” Dận Chân khóe miệng loan loan, đưa tay sờ sờ đầu Dận Hữu, thanh âm gần như nỉ non truyền vào trong tai Dận Hữu, “Tứ ca sẽ tận lực che chở ngươi.”
Dận Hữu lông mi khẽ run, ngay sau đó rũ mắt xuống, đây là hoàng đế Ung Chính trong lịch sử, không giả dối nói kiểu như ta nhất định sẽ che chở ngươi, bởi vì hắn bây giờ không làm được, cho nên chỉ tận lực hết mức có thể. Nhưng câu cam kết này, đối với các hoàng tử mà nói, dễ dàng cũng không dễ dàng, nếu chỉ là một câu nói dối, rất dễ dàng; nếu là nói thật, thì không dễ dàng. Y tin tưởng Dận Chân là kiểu thứ hai, trong chớp nhoáng , Dận Hữu cảm thấy tâm đại thúc mình bị cảm động.
Dận Hữu và Thành tần trao đổi cái ánh mắt, tìm một lý do muốn rời khỏi, Đức Phi cũng vui vẻ phải đáp ứng, mẹ con hai người liền đứng dậy đi ra ngoài.
Dận Chân nhìn bóng lưng Dận Hữu, đột nhiên kêu, “Thất đệ.”
“Tứ ca còn có việc sao?” Dận Hữu trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
“Đợi một hồi đi cùng,” Dận Chân thu hồi tầm mắt, cúi đầu, không hề nhìn ánh mắt Dận Hữu .
Dận Hữu mờ mịt gật đầu, đi theo phía sau Thành tần .
Đợi hai người sau khi rời khỏi, Đức phi mới hỏi, “Ngươi đối với vị này không hài lòng?” Vốn tưởng rằng là đứa có tiền đồ, thì ra là kẻ nhìn không thông. Thật không biết Đông Giai thị đã chết kia dạy nó thế nào, ngay cả những chuyện này cũng nhìn không hiểu.
Dận Chân trầm mặc không nói.
Đức phi cũng không để ý, tiếp tục nói, “Lúc đến bãi săn Mộc Lan hoàng a mã ngươi đã nói qua, nữ nhi Phí Dương Cổ đại nhân rất thích hợp với ngươi, đây là ý hoàng a mã ngươi, ngươi coi như không chịu, cũng phải chịu.”
Dận Chân ngẩng đầu lên bộ mặt lạnh nhạt nhìn Đức phi, hồi lâu mới nói, “Ngạch nương, nhi tử còn nhỏ.”
Đức phi thở dài, “Ngươi đã không còn nhỏ, chờ ngươi đến phủ, ngạch nương sẽ chỉ dạy một cách cách thông hiểu nhân sự cho ngươi, ngươi chỉ cần hảo hảo làm việc là được, những thứ khác không cần phải để ý đến, ngạch nương hiển nhiên sẽ thay ngươi để ý , không có việc gì thì quỳ an đi.”
Bàn tay trong tay áo Dận Chân siết chặc, chậm rãi đứng dậy quỳ xuống, “Nhi tử, cáo lui.” Đáy lòng đối với tình nghĩa mẫu tử vốn mỏng manh nay càng phai nhạt.