Thiên Hữu

Chương 25 : Thăm bệnh- quân tâm

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Tuyết rơi hơn nửa ngày, đá xanh trên đường có chút trơn trượt, Tiểu Lộ Tử dưới chân có chút chênh vênh, nến trong đèn lồng cứ chớp nháy chiếu lên mắt Tiểu Lộ Tử.



Dận Chân bước chân mặc dù không mất phong phạm a ca, nhưng cước bộ rất lớn, Tiểu Lộ Tử đi theo phía sau hắn phải chạy chậm mới có thể bắt kịp.



“Chủ tử, cẩn thận trên đường trợt,” Tiểu Lộ Tử thấy thế kinh hãi đảm chiến, cho đến khi chạy tới chỗ Thất a ca, mới thở phào nhẹ nhõm.



“Thỉnh an Tứ a ca,” cấm vệ quân tuần tra nhìn thấy Tứ a ca trễ như thế còn tới viện Thất a ca, che lại kinh ngạc trong lòng, cùng nhau thỉnh an.



“Không cần đa lễ, ” Dận Chân gật đầu với cấm vệ quân một cái, Tiểu Lộ Tử cơ trí đã nói rõ mục đích đến cho người giữ cửa, chủ tớ hai người vào không bị nửa phần ngăn trở.



“Nô tài thỉnh an Tứ a ca,” hai thái giám bên ngoài phòng Dận Hữu trông chừng, nhìn thấy Dận Chân đến, vội quỳ xuống thỉnh an, nhưng lại không dám trực tiếp mở cửa cho Dận Chân .



Dận Chân biết trong cung kiêng kỵ, trong lòng mặc dù lo lắng, như cũ nhịn xuống xúc động muốn trực tiếp đẩy cửa ra, vẻ mặt lạnh lùng hỏi, “Thất đệ thế nào?”



Một thái giám trả lời, “Hồi Tứ a ca, chủ tử nửa canh giờ trước đã dùng dược rồi ngủ.”



Nhưng vào lúc này, Phúc Đa từ trên hành lang đi tới, thỉnh an Dận Chân , “Tứ a ca cát tường.”



“Thất đệ thế nào bệnh nặng như vậy?” Dận Chân cau mày hỏi, “Các ngươi hầu hạ thế nào ?”



Phúc Đa biết Tứ a ca quan tâm chủ tử, liếc nhìn trên người Tứ a ca còn dính bông tuyết, Tứ a ca sợ là mới nhận được tin tức liền vội vã chạy tới. Nghĩ tới đây, Phúc Đa liền đẩy cửa ra, thấp giọng nói, “Tứ a ca, chủ tử bị bệnh đã nhiều ngày, chủ tử chỉ cho là bệnh vặt vãnh, cũng không chú ý, ai biết được hôm qua buổi tối lại bị lạnh, hôm nay liền không đứng dậy nổi.”



Dận Chân ánh mắt quét qua Tiểu Lộ Tử, nhưng nghĩ đến Dận Hữu ngủ trong phòng, đi vào trong. Phúc Đa thay hắn kéo màn, nhẹ giọng nói, “Chủ tử sợ là đã ngủ say.”



Dận Chân gật đầu một cái, vào bên trong phòng, Phúc Đa đi vào điểm ngọn đèn.



Bên ngoài phòng Tiểu Lộ Tử lại rùng mình, lần này chủ tử e là muốn phạt hắn.



Dận Chân vào nội thất, tầm mắt thả vào trên giường khắc hoa, cái màn màu xanh che kín, hắn không thấy được người trên giường bộ dáng ra sao, trong phòng châm lửa rất là ấm áp.
Dận Hữu buông vạt áo Khang Hi, “Đừng quên đáp ứng noãn ngọc cho nhi thần .”



Bị tư thái trẻ con của Dận Hữu chọc cho vừa buồn cười lại cảm thấy bất đắc dĩ, “Trẫm sẽ không quên, ngươi an tâm dưỡng bệnh.”



Ra khỏi viện, Khang Hi nói với Lý Đức Toàn sau lưng, “Lý Đức Toàn, chốc nữa ngươi nhớ đem khối noãn ngọc thượng hạng trong tư khố của trẫm cầm tới cho Tiểu Thất, tránh cho đứa nhỏ này cả ngày nhớ mong.”



“Hoàng thượng thương yêu Thất a ca, lão nô không dám quên, ” Lý Đức Toàn xưa nay cùng Thất a ca lui tới không nhiều lắm, bất quá trong ấn tượng Thất a ca này trừ thật thà, những thứ khác đều là tốt.



Khang Hi nghe Lý Đức Toàn đáp, mới nói, “Tiểu tử kia còn nói làm dũng sĩ Mãn Châu, theo trẫm thấy, nó ngược lại là bé con tham tài.” Lời nói mặc dù mang theo trách cứ, nhưng khẩu khí cực tốt.



Lý Đức Toàn tâm như rọi sáng, Thất a ca này tuy thất lễ, nhưng là phần tâm tính đứa nhỏ lấy lòng a mã, dù sao vạn tuế gia hắn là hoàng đế, nhưng vẫn như cũ là a mã. Là a mã, chung quy sẽ có thời điểm mềm lòng.



~~~~~~~~~~~~



Tác giả có lời muốn nói:



Tiểu Thất: hừ, nóng quá, nóng quá.



Tứ Tứ: chờ một lát, chờ một lát là tốt, đừng động.



Một hồi lâu sau …



Tiểu Thất: mát quá, thật thoải mái.



Hồ Điệp chân thành nhắc nhở, khi sốt, đừng đá chăn nghen~



Hài tử nghĩ bậy toàn bộ úp mặt vô tường !