Thiên Hữu
Chương 26 : Triền phát
Ngày đăng: 09:16 18/04/20
Khi Dận Chân tới thăm Dận Hữu thì đã thấy Dận Hữu thần sắc an bình ngồi tựa vào đầu giường xem sách, nhìn thấy Dận Chân đi vào, lộ ra một nụ cười, để quyển sách trên tay xuống, “Tứ ca.”
Dận Chân hơi ngẩn ra, ngay sau đó đi tới mép giường ngồi xuống, cầm sách đầu giường để qua một bên, “Ngươi vẫn còn bệnh, đừng xem những thứ sách này hao tổn tinh thần.”
“Cứ ngốc ở trong này có chút nhàm chán, mà hoàng a mã còn bắt nô tài trong phòng không cho ta ra ngoài, ” Dận Hữu giật giật, ngồi quá lâu, y cảm giác thắt lưng mình hơi mỏi, “Tứ ca hôm nay sao có thời gian tới đây?”
Dận Chân sờ sờ cái trán Dận Hữu, không còn sốt nữa. Yên tâm thu hồi tay, chống lại ánh mắt hắc bạch phân minh của Dận Hữu, hắn không được tự nhiên dời tầm mắt qua một bên, “Hôm nay không có chuyện gì làm, ta tới đây thăm ngươi chút, thân thể hiện tại thế nào?”
“Đã tốt hơn rất nhiều, ” Dận Hữu thấy Dận Chân một bộ nghiêm túc, không nhịn được cười ra tiếng, “Tứ ca, chẳng qua là phong hàn mà thôi, ngươi không cần nghiêm túc như vậy .”
Dận Chân như cũ trầm mặt, “Ta sau này nếu biết ngươi ngã bệnh còn không triệu thái y, ngươi cũng đừng nhậnTứ ca ta đây.”
“Đừng, Tứ ca, ta sai rồi được chưa?” Dận Hữu thấy Dận Chân dáng vẻ đúng là có chút tức giận, cười lấy lòng Dận Chân , “Ta bảo nô tài bên dưới thu chút tuyết, dùng để pha trà uống cũng không tồi, bằng không ngươi cũng nếm thử một chút.” Nói xong, vỗ tay một cái, chỉ chốc lát sau, thì có một cung nữ bưng hai tách trà đi vào.
Dận Chân thấy y cái bộ dáng này, cũng không nhẫn tâm tiếp tục trách cứ, nâng tách trà, mùi trà thơm ngát rót vào trong miệng có chút không tiếp thu, “Mấy ngày trước hoàng a mã ban Ô Lạt Na Lạp gia cho ta.” Đầu lưỡi cay đắng thốt ra.
Không hiểu Dận Chân sắc mặt vì sao không tốt, Dận Hữu nghiêng người, “Tứ ca, theo ta đi ra ngoài một chút đi.”
Dận Chân đặt tách trà xuống, “Thân ngươi vừa mới tốt, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, ngươi đi ra ngoài làm chi.” Một tay đè lại người muốn xuống giường .
Dận Hữu cầm tay Dận Chân đè mình, cười nói, “Tứ ca, ta là nam tử hán, làm sao yếu ớt thế được, mỗi ngày bị vây ở trên giường này, không bệnh cũng mất mấy phần tinh thần. “Nói xong, chỉnh thắt lưng mang giày.
Thấy khuyên không được, Dận Chân không thể làm gì khác hơn là lấy bào tử thật dầy, mặc vào thêm cừu y cho Dận Hữu , lại nhìn tóc y xõa, thở dài, đem Dận Hữu đặt trước gương đồng.
“Tứ ca, những chuyện này giao cho cung nữ làm là được rồi, ” Dận Hữu nhận ra ý đồ của Dận Chân, sắc mặt có chút lúng túng, mình là một Đại lão gia, để cho thiếu niên chải tóc, nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên.
Bát a ca mở miệng, Dận Hữu không thể cự tuyệt, y gật đầu, “Viện ngươi cách ta cũng không quá xa, đến lúc đó nhớ gọi ta là tốt rồi.” Đến lúc đó kêu Ngũ ca đi cùng mới được.
Bát a ca trên mặt lộ ra vui vẻ, thanh âm ôn hòa như ngọc rất êm tai, “Hảo, Thất ca nhớ chờ ta.” Vui vẻ từng tia một tràn đầy đập vào mắt, tựa hồ rất cao hứng.
“Ta là huynh trưởng, đây là phải, ” Dận Hữu không phát hiện dụng ý của Dận Tự, khẩu khí khá hơn, “Lần trước lá trà người đưa tới rất thơm.” Bát a ca đối với y đúng là cũng rất tốt, nhưng Dận Hữu luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái dị, mình có chỗ nào đáng giá Bát a ca tốn nhiều khí lực lôi kéo như vậy?
Bát a ca nghe vậy vui vẻ càng thêm ôn hòa, “Thất ca thích, ta sai người đưa thêm nữa.”
“Vậy làm sao được, ta làm ca ca sao còn muốn ăn chùa lấy không,” Dận Hữu lắc đầu,” Năm ngoái trừ tịch hoàng a mã còn nói ta tham ăn, danh tiếng ta đây e là mất cả rồi.” Cũng không biết Khang Hi đối với y là thương hay hận, hiện tại mọi người trong hậu cung đều biết Thất a ca chỉ thích ăn yêu uống, cái danh tiếng này tuy nói không tốt, nhưng so với háo sắc vẫn khá hơn một chút, y cảm giác rất thỏa mãn.
“Có thể ăn là phúc, hoàng a mã thường ngày có cái ăn không phải là đều nhớ đưa qua cho ngươi một phần sao, đây không phải là phúc khí?” Dận Tự nhớ tới hoàng a mã hôm trừ tịch giễu cợt Thất ca, nhất thời nụ cười trên mặt trở nên càng thêm rõ ràng, hắn thật sự phục Thất ca, giả vờ đến bước này, hẳn là làm hoàng a mã không giận, ngược lại chú ý y hơn hai phần, một người thông minh như vậy, nếu thân thể không có vấn đề, muốn vị trí kia, cũng không phải không thể, nay chỉ có thể tiếc nuối.
Hoặc giả hoàng a mã cũng muốn một nhi tử đơn thuần, không đi tính toán địa vị của hắn, không hục hặc với nhau. Thất ca biểu hiện ra tính tình chân chất, mẫu gia thế lực không lớn, trời sanh có chân tật, liền vừa như ý của hắn.
Bát a ca cười khổ, thân là hoàng tử, phàm là tia có thể, như thế nào sẽ muốn buông tha cho ý định kia, Thất ca cái bộ dáng này, cũng không có cách nào làm gì.
Đến lỗi rẽ Dận Tự nói với Dận Hữu, “Thất ca, như ngươi vậy cũng là phúc khí.”
Dận Hữu nhìn bóng lưng Dận Tự, đầy mặt mờ mịt.
Từ Hiếu Trang Thái hậu, đến vị Bát a ca này, đều thích nói mình có phúc khí, phúc khí của mình ở chỗ nào?
Share~