Thiên Hữu

Chương 52 : Thiên vị

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Nam nhân thú đươc vợ đẹp như hoa là chuyện may mắn, mặc dù Dận Hữu chỉ thú sườn phúc tấn, nhưng cả triều đình đều cho y mặt mũi, ai rảnh rỗi đều tới tham gia một lúc, còn bận thì gọi người đưa quà tới, nữ quyến các phủ khác cũng kéo nhau tới chung vui, tặng lễ cũng nhiều như lần trước, dù sao vạn tuế gia cũng đã nói, lấy nghi thức phúc tấn đưa Phú Sát Thị vào quý phủ Thất a ca, bọn họ cũng là ấn theo quy củ của phúc tấn mà tặng.



Người Nạp Lạt gia cũng bảo trì bình thản, vẫn phái người trong tộc đến tặng lễ vật, ngồi vui cười ở bàn tân khách, hoàn toàn không thấy nửa phần suy sụp khi bị đá vào mặt.



Một số ít người thông minh, hiểu rõ chân tướng đều đoán được việc này liên quan đến việc cách cách của quý phủ Thất a ca gặp chuyện không may, trong lòng đều hiểu Nạp Lạt gia lần này e là phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi, vạn tuế gia không trừng trị bọn họ đã là vạn hạnh rồi.



Cùng các huynh đệ khác ngồi cùng một chỗ, sắc mặt Đại a ca có chút khó coi, dù sao Nạp Lạt gia cũng là thế lực mẫu gia của hắn, chuyện lần trước e rằng hoàng a mã cũng đã biết rồi, việc này đối với hắn rất bất lợi.



Tân lang đã gần đến lúc vào động phòng, vài huynh đệ còn lại đều cười đùa, nhốn nháo không chịu rời đi, Thái tử lại không lưu tình, đem Đại a ca nói đến lửa giận ngút trời, nhưng cũng chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.



Sau buổi tiệc rượu, các huynh đệ đều tự hồi phủ, Dận Chân đi ra đại môn, quay đầu nhìn quý phủ của Dận Hữu đang treo đèn lồng màu đỏ, vẻ mặt đầy u buồn. Rồi hắn nhìn ra đường phố, tuyết đọng trên mặt đất đã bị giẫm đến bẩn. Những huynh đệ khác vừa cười vừa nháo bước lên kiệu, đều tự mình trở về phủ, chỉ còn lại một mình hắn đứng ở chỗ này, trong lòng không khỏi cảm thấy rét lạnh.



“Tứ gia, thật mừng là ngài chưa đi, bằng không nô tài lại phải đến quý phủ ngài làm phiền một chuyến rồi.” Đúng lúc này, Phúc Đa từ trong phủ đi ra, thân hình hơi mập cộng thêm bộ y phục dày đang mặc, trông hắn càng thêm mập mạp, hắn chạy đến trước mặt Dận Chân, hành lễ xong rồi nói: “Tứ gia, hôm qua chủ tử có phân phó nô tài, muốn nô tài đem cái này giao cho ngài, hôm nay chủ tử bận nhiều việc, nô tài nhất thời không kịp đưa, kính xin Tứ gia tha thứ.” Nói xong, liền dâng lên một cái hộp nhỏ tinh xảo, mặt hộp khắc hai đóa Phù Dung, xung quanh khảm các ngọc nhỏ, thập phần dễ nhìn.



Dận Chân tiếp nhận, mở ra liền thấy một khối noãn ngọc, trên miếng ngọc thạch trắng như sữa có chạm trổ hoa văn rất đẹp, nhìn kỹ một chút, đó là hai hài đồng đang đùa vui xùng một con chó nhỏ. Trong lòng Dận Chân ấm áp, hỏi: “Chủ tử nhà ngươi đào đâu ra cái này?”



“Đây là chủ tử tìm được trong điếm của một nhà ngọc khí ở thành đông hai ngày trước, lúc ấy nó bị một vị công tử Đồng gia nhìn trúng, chủ tử không muốn để lộ thân phận, mất công sức một phen mới lấy được.” Phúc Đa thấy sắc mặt Tứ gia hòa hoãn, liền cười hì hì nói, “Chủ tử nói, hai tiểu đồng khắc trên mặt rất giống chủ tử cùng Tứ gia lúc còn nhỏ, cho nên liền muốn mua tặng cho ngài.”



Đem miếng ngọc nắm chặt trong lòng bàn tay, khóe miếng cứng ngắt của Dận Chân dần trở nên nhu hòa và lộ ra ý cười không rõ ràng, “Chủ tử của các ngươi đúng là cố tình mà.” Nói xong, đậy cái hộp lại, “Trời lạnh, các ngươi nên đi hầu hạ chủ tử của mình đi, gia cũng nên hồi phủ rồi.”




Dận Hữu nghe nói như thế, đột nhiên nhớ tới hình như Thập Tam sẽ bị Khang Hi quyển cấm, về phần là lúc nào thì y không nhớ rõ, dù sao ở đây ngây người cũng sắp được mười tám năm rồi, những chuyện XX vương triều gì đó đã từng xem cũng đã quên gần hết.



Nghĩ vậy, Dận Hữu đi đến bên người Thập Tam rồi ngồi xuống, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thập Tam: “Tiểu tử nhà ngươi cũng dám chê cười Thất ca sao?”



“Tứ ca, ngươi còn không quản Thất ca.” Thập Tam ngọ ngoạy hướng Dận Chân đang ngồi ở một bên uống trà mà cầu cứu, đáng tiếc chỉ được đáp lại bằng ánh mắt thoải mái của đối phương, hắn không khỏi hừ hừ nói: “Tứ ca, ngươi không được thiên vị Thất ca a.”



“Ai thiên vị ai?” Dận Hữu vẫn kéo mặt Dận Tường, cười ha ha: “Tứ ca sẽ không giúp ngươi đâu, tự mình cầu phúc đi.”



Dận Chân chậm rãi đặt chén trà xuống, “Nhanh dùng bữa, các ngươi rửa tay chưa?”



Một lớn một nhỏ nhất thời ngừng nháo, sau khi rửa tay xong, Dận Tường vuốt hai má đã bị véo hồng của mình, lẩm bẩm nói: “Tứ ca, ngươi lại thiên vị Thất ca rồi.”



Dận Hữu vừa lau tay, vừa nói như điều đó là lẽ đương nhiên: “Không thiên vị ta, chẳng lẽ đi thiên vị ngươi sao?” Y cùng Dận Chân lớn lên, giao tình tự nhiên sẽ không ít.



Dận Chân nghe được câu này, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: JQ cái gì, đố các ngươi biết ~