Thiên Hữu
Chương 53 : Hiểu ra
Ngày đăng: 09:16 18/04/20
Ba huynh đệ cùng nhau dùng bữa, khẩu vị của Dận Tường và Dận Hữu vô cùng tốt, hai người ăn còn nhiều hơn so với chủ nhân là Dận Chân, dùng xong thức ăn, hai người họ cũng đều ở lại, tự ôm một ly trà rồi ngồi trong thư phòng trò chuyện mấy câu vô nghĩa.
“Thập Tam a, lần sau ngươi đến ăn với Tứ ca đừng quên đem Thập Tứ đến, chớ khách sáo với Tứ ca ngươi làm chi.” Dận Hữu vừa uống trà, vừa cười tủm tỉm mở miệng: “Nhiều thêm một người, cũng không hơn bao nhiêu đâu nhỉ?”
Thập Tam nghĩ nghĩ, rồi gật đầu: “Thất ca nói rất có đạo lý.”
Dận Chân cũng ngẩng đầu nhìn Dận Hữu một cái, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, lập tức cầm tách trà lên uống, che giấu cảm xúc vừa mới lộ ra ngoài.
“Chủ tử, phúc tấn trong viện cho người đến báo tin, đại a ca phát sốt, lúc này đang khóc rống không ngừng.” Tiểu Lộ Tử vốn không dám đi quấy rầy ba vị gia này, nhưng dù sao cũng là con nối dõi của chủ tử, hắn nào dám chậm trễ.
Dận Chân nghe vậy liền đứng dậy, “Gia đi qua nhìn thử.”
Dận Hữu và Dận Tường ở bên cạnh vừa nghe thấy thế cũng đi theo xem tình hình, dù thế nào hai người cũng là trưởng bối, nên đi nhìn một cái.
Đèn đuốc trong viện Tứ phúc tấn sáng trưng, thấy ba người đi vào, bọn nô tài liền thỉnh an họ, Dận Hữu vào phòng Hoằng Huy, nhìn chung quanh, bên trong bày đầy đồ sứ đủ màu, thậm chí còn có thể ngửi được mùi huân hương. Y không khỏi cau lông mày lại.
Người của Thái Y Viện đã chạy tới, người này là Thái y chuyên về hài tử, khi ba người vào cửa là vừa vặn lúc hắn bắt mạch xong, nhìn thấy ba người bọn họ, hắn liền đứng dậy thỉnh an, sau đó nói: “Ung Quận Vương, bệnh của đại a ca cũng không quá nghiêm trọng, vi thần vừa kê xong đơn thuốc, cứ uống thuốc đúng giờ là không có gì đáng ngại.”
Dận Hữu tiếp nhận hai đôi giày, không để cho Phúc Đa đang đứng bên cạnh cầm lấy, “Tứ ca thay ta chuẩn bị, làm sao có chỗ không tốt được.” Y vỗ về đôi giày, hình thức bên ngoài tuy bình thường nhưng bên trong lại cực xa xỉ này, cong cong khóe miệng, “Gia về trước, ngươi nhớ hầu hạ chủ tử ngươi cho thật tốt.”
“Dạ.” Tiểu Lộ Tử cười cười, cúi đầu chào, đưa Dận Hữu đến bên ngoài phủ, thấy Dận Hữu vào kiệu của mình, hắn mới xoay người quay về đại môn Quận Vương phủ.
Ban đêm, Dận Hữu không có tới viện của phúc tấn, mà ở trong phòng ngủ của mình nhìn áo lông, giày, Dạ Minh Châu, yêu đao, và các ngọc bội mã não đủ loại với vẻ mặt suy ngẫm.
Thuận tay cầm lên một đôi tất, được làm bằng nhung thỏ vô cùng tốt, đây là do quý phủ Tứ ca đưa tới. Lấy thêm lên một cái noãn thủ lô tinh xảo khác, đây cũng là của quý phủ Tứ ca đưa tới. Rồi cầm thêm một khối ngọc bội vô cùng tốt nữa, vẫn là của Tứ ca cho người đưa tới.
Nhớ đến những ngày gần đây Dận Chân đều đeo bạch ngọc của mình tặng bên hông, Dận Hữu yên lặng đem một khối điểm tâm nhét vào miệng. Sau đó, y bị nghẹn.
Một buổi tối này, mấy nô tài hầu hạ trong quý phủ của Thất a ca đều phát hiện ánh nến trong phòng chủ tử sáng đến hơn nửa đêm, trong lúc nhất thời, toàn bộ quý phủ đều nghĩ chủ tử nhà mình xảy ra chuyện, cho nên ai nấy đều cẩn thận. Ai ngờ ngày thứ hai sau khi hạ triều trở về, bộ dáng chủ tử nhà mình vẫn rất tốt, tinh thần dường như còn tốt hơn.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Tứ a ca Dận Chân tặng cho Thập Tứ a ca không ít thứ tinh xảo, còn mời Thập Tứ a ca đến qúy phủ dùng cơm, quan hệ giữa hai huynh đệ dường như rất tốt, Đức Phi được Tứ phúc tấn truyền bài tử thỉnh an, vẻ mặt càng thêm ôn hòa với Tứ phúc tấn.
Giao thừa năm Khang Hi thứ ba mươi bảy cũng sắp đã tới rồi.