Thiên Hữu

Chương 68 : Vô lại

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


“Ngươi cãi nhau với lão Tứ?” Trên bàn cờ, quân trắng đang đại sát tứ phương, quân đen không hề có chút lực chống đỡ nào, Khang Hi cầm vài quân cờ trong lòng bàn tay, trên mặt không có chút để tâm nói.



Dận Hữu cầm cờ đen nhìn rồi lại nhìn, hơn nửa ngày mới do dự thả xuống một vị trí trên bàn cờ, “Hồi hoàng a mã, cái này cũng không nên trách nhi thần, ai kêu Tứ ca có chuyện tốt không nói cho nhi thần biết, còn nhi thần được cái gì đều nói với hắn.”



“Trẫm thấy tim của ngươi càng lúc càng nhỏ rồi.” Khang Hi liếc nhìn Dận Hữu vẫn đang trừng mắt nhìn bàn cờ mà mày nhíu lại một khối kia, “Tứ ca của ngươi bình thường đều bận rộn ở hộ bộ, sao có thể rảnh rỗi mà nói cho ngươi biết hết mọi việc.”



“Hoàng a mã, nhi thần cũng rất bận rộn a.” Dận Hữu lộ ra vẻ mặt uất ức, “Sự tình ở công bộ cũng rất nhiều, mấy ngày trước nhi thần còn phải thu thập tình hình ở các nơi, rồi chọn mấy hạt giống hữu dụng cho từng nơi, không phải việc đó đã thực hiện rất tốt sao? Hoàng a mã đừng thiên vị Tứ ca như vậy chứ.”



“Hừ, làm được có chút chuyện mà đã khoe công rồi, ngươi không cẩn thận suy nghĩ một chút xem, lần trước khi tìm hạt giống phải tốn bao nhiêu bạc, nếu không phải Tứ ca nguơi hảo hảo xử lý việc ở hộ bộ, có bạc cho ngươi thực hiện kế hoạch hạt giống mới của mình sao?!” Khang Hi trừng mắt nhìn Dận Hữu một cái, nhưng trong mắt lại dẫn theo chút tán thưởng, báo cáo nông sản các nơi đã sớm được truyền tới, hạt giống đó xác thực vô cùng hiệu quả, tuy tốn không ít bạc nhưng có thể làm cho dân chúng thu hoạch cao, đối với Đại Thanh mà nói, cũng là chuyện may mắn. Tiểu Thất ngốc ở công bộ, coi như là thích hợp đi, xem ra lúc trước cho nó đi một bước này không có sai.



Dận Hữu không sợ Khang Hi như mấy vị huynh đệ khác, một là y không có dã tâm, hai là ngạch nương của y cũng không có dã tâm tranh sủng, không có chỗ nào cần cầu liền không có chỗ nào e ngại. Trừ bỏ lúc bình thường hơi chú ý một chút, y không có quá nhiều cố kỵ, điều này chính là nguyên nhân khiến Khang Hi đối với y cũng không quá mức nghiêm khắc, đại khái có phần “Ngươi không trèo tường, ta cũng sẽ không làm khó ngươi.”



“Ngươi đã làm cha rồi, còn ầm ĩ cái gì?!” Khang Hi hạ một quân cờ trắng xuống, vừa vặn ngăn chặn đường sống cuối cùng của Dận Hữu, rồi chậm rãi uống một ngụm trà mới nói tiếp: “Trẫm nghe nói hai ngày nay lão Tứ đem không ít thứ tốt đến chỗ của ngươi, ngươi cũng có thể dừng quậy rồi đó.”



“Dạ, hoàng a mã, nhi thần biết sai rồi.” Dận Hữu cảm khái ở trong lòng, thật không ngờ Khang Hi còn có thể quản những chuyện nhỏ nhặt này a, lão Nhị cùng lão Tam đấu đá lợi hại như vậy cũng không thấy hắn nhăn mặt nhíu mày cái nào, thế mà mình cùng lão Tứ giận nhau ,hắn lại đi quản.



“Được rồi, được rồi, hai người các ngươi cũng đừng náo loạn nữa, trẫm nhìn mà cũng đau cả đầu.” Khang Hi nhìn hai huynh đệ này hục hặc với nhau cũng phát mệt, lần này coi như là giúp lão Tứ một cái tình đi. Hai huynh đệ này ở chung hắn cũng thấy qua, tâm tư lão Tứ hơi nặng, tính tình tiểu Thất lại hiền hoà, e là lão Tứ đã làm chuyện gì tiểu Thất không vừa mắt rồi, hai huynh đệ này thường xuyên qua lại cũng bắt đầu giận nhau a.



Hiếm khi trong hoàng gia xuất hiện một đôi huynh đệ không tính kế nhau như vậy, kẻ làm hoàng a mã như hắn cũng không tránh khỏi phải giúp đỡ một phần.



“Nghe nói sườn phúc tấn cùng cách cách của ngươi có dựng?” Khang Hi thấy Dận Hữu gục đầu, nhân tiện nói: “Hoằng Thự cũng được một tuổi rồi đi, có thời gian thì đem nó vào cung cho trẫm nhìn một cái, mấy ngày trước còn nghe ngạch nương ngươi nói tiểu tử Hoằng Thự kia béo giống như cái bánh bao.”



“Tiểu tử kia ngày thường đều nhốn nháo ồn ào, da thì rất dày, nhi thần sợ mang vào cung sẽ ầm ỹ đến hoàng a mã thôi.” Trong lòng Dận Hữu lộp bộp, chỉ sợ Khang Hi đột nhiên coi trọng nhóc khoai lang nhà mình, đến lúc đó liền rước lấy một đống phiền toái, ngay cả chỗ khóc cũng tìm không ra.



“Hồi nhỏ ngươi cũng không khá hơn bao nhiêu, vừa mới biết chữ liền ầm ĩ đòi ban thưởng.” Khang Hi cũng không kiên trì bảo Dận Hữu mang Hoằng Thự vào cung, câu chuyện liền chuyển đến lúc Dận Hữu còn nhỏ, “Trẫm nhớ lúc ngươi còn bé, cũng rất bụ bẫm a, cặp mắt luôn nhìn chằm chằm thức ăn ngon trên bàn, thấy trẫm tới kiểm tra công khóa, liền trốn ra sau lưng lão Tứ hoặc lão Ngũ, mới đây cũng đã mười năm rồi, nay tiểu tử ngươi đã làm cha.”




“Thập đệ, ngươi làm sao vậy?” Cách đó không xa, một thân ảnh quen thuộc đi tới, trên mặt là nụ cười ôn hòa làm cho người ta nhịn không được mà muốn tín nhiệm.



“Kiến quá bát ca.” Thập a ca chớp chớp mắt, vò đầu cười nói, “Không có gì, vừa rồi đi gấp quá, không nghĩ tới có thể gặp được Bát ca ở chỗ này.” Nói xong, hắn lấy khăn ra, tùy tiện xoa xoa mồ hôi trên trán.



“Vừa vặn ta đi thỉnh an ngạch nương.” Dận Tự cũng không có nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn nửa vầng mặt trời vẫn còn ánh hồng trên không trung bao la, “Sắc trời không còn sớm, ta về trước .”



“Bát ca đi thong thả.” Thập a ca cúi chào, nhìn Dận Tự dần đi xa.



Có nhiều thứ, chỉ có thể để nó nát trong bụng. Huống chi, mắt thấy không nhất định là thật, ai biết được dưới lớp mặt nạ huynh hữu đệ cung kia còn có những gì, lại che dấu cái gì nữa.



“Hoàng thượng, nô tài từ xa trông thấy, Thất a ca đã gặp được Tứ a ca ở trên đường rồi.” Lý Đức Toàn mang theo ý cười nói, “Nghe người bên dưới nói lại, hai vị chủ tử đã cùng xuất cung.”



“Ngươi nói xem, hai huynh đệ bọn chúng có giống tiểu hài tử không?” Mặt Khang Hi đầy ý cười lắc đầu, lập tức đem lực chú ý phóng tới trên chiết tử.



Lý Đức Toàn khinh thủ khinh cước thối lui đến một góc sáng, không cần phải nhiều lời nữa.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Khang Hi: sớm biết tình cảm huynh đệ bọn chúng là như vậy , trẫm sẽ không nói giúp.



Tứ tứ: hoàng a mã vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.



Thất thất: ╭(╯^╰)╮