Thiên Hữu
Chương 69 : Nóng ơi là nóng
Ngày đăng: 09:16 18/04/20
Dận Hữu thật không ngờ, khi mình bước vào đại môn của Càn Thanh cung lại gặp được một màn khó xử như thế.
Tam a ca đang quỳ trên mặt đất, mà trước mặt hắn còn có một cái chiết tử, tình huống như thế, Lý Đức Toàn vẫn cho mình vào cửa, đây có phải là muốn hại chết mình không chứ? Cũng không dám nghĩ nhiều, y lập tức quỳ xuống thỉnh an: “Nhi thần thỉnh an hoàng a mã.”
Sáng nay mí mắt y đã nháy nháy rồi, cho nên khi xuất môn y đều rất cẩn thận, trên triều cũng không dám nói lung tung, kết quả, trốn đông trốn tây, cuối cùng lại bị té tại nơi này.
“Ừm, đứng lên đi.” Âm thanh của Khang Hi có chút trầm, sắc mặt cũng khó coi khiến cho Dận Hữu liền thối lui đến một góc, người ngồi trước bàn dài kia cũng không hề động.
Y thật cẩn thận đứng lên, rồi chạy tới đứng một bên, Tam a ca vẫn còn quỳ thẳng người trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên, uy nghi của đế vương này quả thật rất đáng sợ, nhưng mà, trong tình huống này, Khang Hi kêu mình tới làm cái gì? “Hoàng thượng, Thái tử điện hạ, Tứ a ca, Ngũ a ca, Bát a ca, và Thập a ca cầu kiến.” Những lời này của Lý Đức Toàn nhất thời làm cho Dận Hữu thở dài nhẹ nhõm, may mắn không phải chỉ có một mình mình đối mặt với trường hợp này, bi kịch duy nhất của y là bước đi quá nhanh, tới trước mấy huynh đệ khác một bước.
Thấy đầu Tam a ca dường như cúi thấp hơn một chút, Dận Hữu cũng có chút đồng tình với hắn, dù sao chỉ có một mình, bị cha phạt quỳ cũng không sao, nhưng hiện tại còn có những huynh đệ khác ở đây, mặt mũi chôn kín trong chăn xem như đã bị bóc sạch sẽ.
Đợi mấy huynh đệ khác đi vào hết, sắc mặt Khang Hi vẫn không quá tốt, Dận Hữu đứng ở một bên, vụng trộm đánh giá biểu tình của mấy vị huynh đệ kia, trong mắt Thái tử hiện lên tia đắc ý rất rõ rệt, Tứ ca vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, lão Ngũ thì vẫn giống như từ trước đến nay, đều là một dạng bàng quan. Còn lão Bát, người từng bị lão Tam hãm hại vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giống như lão Tam có quyền thế cũng được, mà thất thế cũng vậy, không có liên quan gì đến hắn. Mà Lão Thập thì đã lui mình đến trong góc, xem ra cũng không muốn trêu chọc vào phiền toái này.
“Trẫm biết ngươi có tài văn chương, nhưng làm việc ngày càng liều lĩnh, ngày thường ngươi làm vậy, trẫm chỉ xem như không thấy, nay ngươi lại bao che cho môn khách của mình giết người, quả thật đã làm cho trẫm đau lòng đến cực điểm. Ngày xưa trẫm niệm tình ngươi hữu ái huynh đệ, nhưng hiện tại, xem ra trẫm đã nhìn sai rồi.” Khang Hi vừa mắng vừa ném thêm hai chiết tử khác đến trước mặt Tam a ca, “Ngươi tự mình nhìn xem, ngươi đã làm những gì?!”
Hiển nhiên Dận Chỉ không dám cầm lấy tấu chương, thậm chí ngay cả chạm vào cũng không dám, nhưng trong lòng hắn biết rất rõ, những tội nêu trong tấu chương này hoàn toàn là do thủ hạ của Thái tử ra tay, là mình đánh giá sai tình hình, làm cho hoàng a mã nổi lên lòng nghi ngờ đối với mình rồi.
Có lẽ việc hắn tố giác lão Đại trấn yểm Thái tử đã làm hoàng a mã bất mãn với mình rồi, cho nên mới được phong chữ “Thành” buồn cười đó, nay đi đến tình cảnh này, giấc mộng dã tâm kia của hắn coi như xong.
Nghe Khang Hi liệt kê từng tội trạng của Dận Chỉ, mọi người trong phòng không ai dám thở mạnh. Trộm nhìn Tam a ca đang run rẩy quỳ trên mặt đất, Dận Hữu chợt nghĩ, hành động lần của Khang Hi không phải là giết gà dọa khỉ chứ, bằng không kêu mấy huynh đệ mới lớn bọn họ đến đây làm gì? Nghiêng đầu liếc nhìn lão Thập cách mình hai bước, quả nhiên vẻ mặt đối phương đã trắng bệch, cũng bị tình huống trước mắt dọa sợ rồi.
Chỉ có lão Tứ và lão Bát vẫn giữ biểu tình như lúc mới vào cửa, không hổ là hai nam nhân vật chính được chọn trong những tiểu thuyết thanh xuyên sốt dẻo nhất của đời sau, tố chất tâm lý, cử chỉ, diễn xuất đến bậc này, ai nhìn mà không khen một câu hoàng gia uy nghi chứ.
“Truyền ý chỉ của trẫm, Tam a ca Dận Chỉ trị hạ không nghiêm, ngôn hành sơ suất, nay giáng xuống làm Bối lặc.” Một câu của Khang Hi liền đem một Thân vương trực tiếp xuống làm bối lặc, Dận Hữu lại ẩn ẩn cảm thấy có chút quái dị, trong những huynh đệ này, người có tước vị Thân vương chỉ còn có lão Tứ và lão Ngũ, lão Ngũ là người như thế nào, tất cả huynh đệ đều thấy rõ ràng, Khang Hi là muốn đem Tứ ca đẩy tới bên phe đối lập với Thái tử sao? Hay mình đã nghĩ nhiều rồi?!
Nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn Dận Chân một cái, kết quả nhìn qua vẫn là bản mặt than kia, Dận Hữu ngầm thở ra, có lẽ do mình nghĩ nhiều rồi, với tình huống trước mắt này, xem như Tứ ca có lợi rồi. Thái tử đã gần như mất đi tâm của các quan viên trên triều đình, Bát a ca lại sớm bị đè ép, ngay cả ngạch nương của Tam a ca vốn được sủng ái cũng bị tước đi thế lực, Thập Tứ tuổi còn nhỏ, tuy nói Đức Phi có thiên vị, nhưng nhìn thời thế lúc này, có lẽ…
“Cái này không thể được, nơi này là Ung Vương Phủ, cũng không phải Thuần Quận Vương phủ của ta.” Dận Hữu cười cười, ngữ khí bình thản vạch trần sự thật.
Dận Chân nhịn không được cúi người khẽ cắn môi của y, đem người gắt gao giam vào trong ngực.
Ngọn lửa trong lòng như được đổ thêm dầu, nó bắt đầu bùng nổ, Dận Hữu trở tay ôm lấy cổ Dận Chân, cả hai trao đổi hơi thở cho nhau, triền miên, hơi nóng như thiêu đốt.
Y bào bất tri bất giác giác đã tán loạn, không biết là ai nắm lấy đối phương trước, đụng chạm nóng bỏng làm không khí ái muội trong phòng càng có vẻ mẫn cảm.
Cùng phóng thích trong tay đối phương, Dận Chân không cam lòng hôn hôn xương quai xanh Dận Hữu, “Thật muốn đem ngươi hoàn toàn biến thành người của ta.”
Không thèm để ý đến áo choàng tán loạn trên người, Dận Hữu đẩy Dận Chân ra, “Đừng tìm ta chen chúc, không ngại nóng à?” Nói xong lại kéo y phục xụp xệ lỏng lẻo trên người mình lên, “Ai là của ai chứ, ta còn chưa cho phép đâu.”
Hai mắt của y long lanh, khiến Dận Chân nhìn mà cảm thấy ngứa ngấy trong lòng, lại lần nữa nhịn không được mà hôn mi gian đối phương, “Ta không sợ nóng.” Rồi mặt dày sờ sờ vành tai mềm mại của đối phương, “Ngươi là của ta, mà ta cũng là của ngươi.”
Lúc này Dận Hữu không đẩy hắn ra nữa, mà ôm eo đối phương, nhẹ giọng nói: “Biết rồi.”
Ôm lấy người trong lòng, khi tâm viên ý mãn thì đó là chuyện bình thường, nơi nào đó trên người Dận Chân lại mọc ra một cái lều, lại lần nữa hôn lên đôi môi mềm mại kia, tay liền sờ soạng trong y phục Dận Hữu, “Lại đến một lần nữa đi.”
“Cầm thú, tự dùng tay của mình đi.” Dận Hữu thở phì phò, cắn vành tai Dận Chân cho hả giận, nhưng thứ ở giữa bụng y lại làm cho y nhăn lông mày lại, người này, tinh lực dường như rất tốt a.
“Nó có vẻ rất yêu ngươi nha.” Dận Chân ủy khuất đem tay Dận Hữu kéo qua, đụng đụng chỗ kia, “Cho nên liền cứng.”
Cứng cái muội ngươi! Dận Hữu cắn răng, nhưng thấy đối phương nhịn tới đầu đầy mồ hôi, nên mềm lòng mà gọi ngũ huynh đệ (bàn tay năm ngón =]]) của mình tới hỗ trợ hắn.
Dưới cái nắng chói chang của ngày hè, trong phòng vẫn lửa cháy bừng bừng a.