Thiên Hữu

Chương 73 : Kinh biến

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Thì ra trên thế gian này thật sự có người chỉ cần dùng một câu là có thể làm cho một người đang ở mùa hạ mà cảm thấy rét lạnh như mùa đông, Dận Hữu nhìn mấy viên cờ rơi lả tả, hít sâu một hơi, chống lại tầm mắt của Khang Hi, y phát giác trong ánh mắt của đối phương có chút phức tạp, có phần lạnh nhạt, có điểm áy náy, cũng có một loại gì đó khó nói, giống như là yêu thích.



Khang Hi cũng không thèm nhìn quân cờ, chỉ bưng lên chén trà lạnh bên cạnh lên: “Thế nào? Ngay cả cầm mấy quân cờ cũng không xong?”



“Trời có chút nóng, lòng bàn tay nhi thần ra mồ hôi hơi nhiều, cho nên thất lễ trước hoàng a mã rồi, thỉnh hoàng a mã thứ tội.” Tâm như đang treo một nửa, Dận Hữu run rẩy đứng dậy, liền quỳ xuống tạ lỗi.



Khang Hi vẫn nhìn bàn cờ không nói gì, Dận Hữu quỳ trên mặt đất cũng không dám động, mồ hôi thấm vào cổ áo, có chút không thoải mái, y càng cúi đầu thấp hơn, nhưng trong lòng có chút lo lắng. Trong lịch sử cũng không có ghi lại việc Ung Chính hoàng đế cùng Thuần Quận Vương quan hệ chặt chẽ, mà nay y đã cải biến lịch sử, sau này sẽ thế nào đây?



Có hay không. . . Bởi vì mình mà ảnh hưởng đến con đường đi lên đế vị của Dận Chân?



“Từ nhỏ ngươi đã cùng lão Tứ quan hệ thân mật, mà lão Tứ từ nhỏ ở trong cung cũng đã quan tâm ngươi.” Khang Hi không nhanh không chậm mở miệng, “Trẫm nhìn các ngươi lớn lên, đã đoán trước là sau này, phần tình cảm huynh đệ này của các ngươi vẫn sẽ rạn nứt, nhưng nay xem ra, là trẫm coi thường thân tình hoàng gia rồi.”



Khang Hi miệng càng ngày càng ôn hòa, nhưng trán Dận Hữu càng ngày càng đổ nhiều mồ hôi.



“Vô tâm vô tình là một ưu điểm của đế vương, nhưng cũng là một nhược điểm của đế vương.” Khang Hi cúi đầu nhìn thanh niên đang quỳ gối trước mặt mình, “Vị trí đế vương kia luôn lạnh lẽo, nữ nhân trong hậu cung chỉ có thể sủng, chứ không thể yêu, càng không thể thổ lộ tình cảm, trước các đại thần thì càng không thể biểu lộ cảm xúc, ngày qua ngày, vô tâm vô tình cũng có thể biến thành lãnh huyết vô tình, một đế vương lãnh khốc, thường thường chỉ có hai con đường, một là thống trị tốt toàn bộ quốc gia, hai là dùng chính sách khắc nghiệt tàn bạo để cai trị. Tiểu Thất, ngươi nói xem, trẫm có thể hay không lấy giang sơn Đại Thanh đặt cược một ván?”



Dận Hữu cúi đầu nghĩ, chẳng lẽ hôm nay Khang Hi không phải bởi vì phát hiện chuyện của mình cùng Tứ ca mà kêu mình tới tính sổ, mà là muốn tìm người tâm sự? Nhưng quá trình tâm sự kiểu này không khỏi có phần khủng bố đi.



Khang Hi dường như đoán được Dận Hữu sẽ không trả lời, hắn cũng không đợi Dận Hữu trả lời, mà tiếp tục hỏi: “Tiểu Thất, từ lúc nào ngươi bắt đầu thân thiết với lão Tứ?” Nói gần nói xa, lại có ý muốn bồi dưỡng Dận Chân làm Thái tử.
“Trời nóng, dùng để giải độc.” Dận Chân khô khan giải thích, lại tự giác tự phát đến bên thùng tắm thử nước ấm, sau đó nhìn Dận Hữu ở trên giường, khóe miệng mỉm cười nói, “Nước ấm, lại đây ta thay ngươi kì lưng.”



Dận Hữu kéo ra khóe miệng, người này muốn nhân cơ hội này để sỗ sàng sao? Mang cái mặt than này mà đi làm chuyện vô lại như thế, trong thiên hạ cũng chỉ có vị này mà thôi.



Mặc kệ hai người ai ăn đậu hủ ai, dù sao một đêm này qua đi, Dận Hữu lại vui vẻ trở lại, thời điểm mát mẻ liền chạy tới công bộ, trời nóng liền tiến đến Ung Vương Phủ hóng mát, Ung Vương Phủ nghiễm nhiên trở thành ngôi nhà thứ hai của y. Dận Chân vẫn không hỏi Dận Hữu về những điều Khang Hi nói với y, mà Dận Hữu cũng không nhắc tới chuyện phát sinh ngày đó.



Mấy ngày sau, trời đột nhiên mưa to, gió thổi rất mạnh, tiếng sấm cũng lớn, ngay cả cây trong viện của Dận Hữu cũng bị thổi bay mất một gốc.



Trời đã vào đêm, Dận Hữu ngồi ở trong phòng, nghe tiếng mưa rơi lả tả bên ngoài, lấy tay chống cằm rồi ngẩn người, đã nhiều ngày nay, khi vào triều, thái độ của Khang Hi đối với y vẫn trước sau như một, đối với Dận Chân cũng không có chút biến hóa nào, dường như những lời mấy ngày trước, chỉ là đơn thuần là tâm sự, mà không có hàm nghĩa gì khác.



“Gia, không xong rồi, trong cung truyền đến tin tức, nói vạn tuế gia bị bệnh nặng!” Phúc Đa vội vàng hấp tấp chạy vào thư phòng, quên cả thỉnh an, vạt áo choàng còn nhỏ giọt, “Vừa rồi Ung Vương Phủ cũng cho người truyền đến tin tức nói, vạn tuế gia ở trong Dưỡng Tâm điện té xỉu, các Thái y đã tiến cung!”



Một tia chớp xoạt ngang bầu trời, chiếu sáng hơn phân nửa chân trời, Dận Hữu bỗng dưng mở to hai mắt, chỉ nghe “Đùng” một tiếng, tiếng sấm giống như nổ trên đỉnh đầu, làm cho người ta bỗng dưng sợ hãi.



“Người tới, chuẩn bị kiệu!” Dận Hữu hồi thần, xoay người vào phòng thay y phục, trong lòng vô cùng khủng hoảng, làm như thế nào cũng không che dấu được.



Đến tột cùng, là có chỗ nào không đúng?!