Thiên Hữu

Chương 74 : Ý chỉ

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Càn Thanh Cung, thiên điện, đã có không ít Thân vương, Bối lặc và hoàng tử đứng đợi ở ngoài, còn có một dãy thái giám thị vệ, toàn bộ người trong thiên điện không ai dám phát ra tiếng động, ngoài điện là tiếng mưa rơi rả rích, bỗng làm cho thiên điện vốn im lặng tăng thêm vài phần áp lực.



Thỉnh thoảng có mấy thái giám, cung nữ đi qua đi lại cửa thiên điện, trên mặt mọi người đều là một bộ lo lắng, như là hận không thể lấy thân mình ra đau thế cho Khang Hi.



Thập Tam và Thập Tứ nhìn tia chớp đủ để chiếu sáng cả đêm tối kia ở bên ngoài cửa sổ, còn có sấm chớp như bổ lên đỉnh đầu mình, hai người nhịn không được xê dịch sang kế bên người Dận Chân.



“Oành!” Lại là một đạo sấm chớp nữa, hai người sợ tới mức run lên, lại dịch thêm hai bước tới bên cạnh Dận Chân. Dận Chân thấy thế, cũng nhích sang phía bọn họ hai bước, vừa vặn che khuất những cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi vào trong điện cho hai người. Sợ hãi trong lòng Thập Tam và Thập Tứ vì thế dần dần tiêu tán đi vài phần.



Hai mắt đen nhánh của Dận Chân nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, tại cửa có Thái y, cung nữ, thái giám không ngừng đi qua đi lại, tuy không biết tình huống cụ thể như thế nào, nhưng trong nội tâm hắn lại không hề có sợ hãi cùng kinh hoàng. Tia chớp chiếu sáng lông mi hắn tạo thành một bóng mờ, đôi mắt bên dưới trừ bỏ một chút lo lắng, còn có một phần hờ hững.



“Đoàng!” Một đạo sấm chớp lại giáng xuống, đang lúc mọi người đang bị tiếng sấm làm chấn động bên tai, tiếng mưa rơi bên ngoài cửa lại càng lớn hơn, giống như nó có thể tẩy sạch hết ngói lưu ly trên mái.



“Tứ ca.” Thập Tứ sợ hãi nhìn ca ca ruột của mình, giống như muốn tìm một chút an ủi.



Dận Chân đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu của hắn, không nói gì, nhưng lại thành công làm cho cơn run rẩy toàn thân kia của Thập Tứ chậm rãi ngừng lại.



“Thuần Quận Vương đến.” Một âm thầm sắc nhọn của thái giám vang lên vào thời khắc này có vẻ rất chói tai, mọi người đều quay đầu nhìn ra cửa đại điện, chỉ thấy một người thanh niên gầy yếu mặc áo choàng màu xanh thẫm đi vào, trên y phục của y vẫn còn nước đang nhỏ giọt, xem ra là đã vội vã chạy tới.



Dận Hữu đến làm cho cả thiên điện vốn rất nặng nề này thêm vài phần linh hoạt, cùng một đám người đơn giản chào hỏi nhau, Dận Hữu xoay người vắt vạt áo, đứng lên liếc nhìn sắc mặt không thể nào là tốt của mọi người, trong lòng y lộp bộp một cái, liền đi đến trước mặt Dận Chân nhẹ giọng hỏi: “Tứ ca, long thể hoàng a mã thế nào?”



“Thái y còn đang bắt mạch cho hoàng a mã.” Khi tiến cung, trong não Dận Chân đã nghĩ đến vô số khả năng, nay Thái y đi vào lâu như vậy, lại không thấy người nào đi ra nói bệnh tình của hoàng a mã, trong lòng hắn ẩn ẩn cảm thấy có chút không tốt lắm, chính là, việc này không thích hợp nói cho Thất đệ biết.



Hiện tại, chỉ sợ không ít người ở đây đều đang tính kế trong lòng, mà hắn cũng thế, nhưng những chuyện này không nên cho Dận Hữu dính tới thì tốt hơn. Hoàng a mã bệnh nặng, trừ bỏ các hoàng tử ở trong cung ra, lão Tam và lão Bát là người chạy tới trước nhất, mà hắn thì đã dự tính sẽ đi chậm hơn một bước.



Thất đệ tới trễ như vậy, là do hắn cho người tới truyền tin cho y trễ, chứ không phải do y tự mình thăm dò tin tức mà biết. Lập trường của Thất đệ là không nhúng tay vào việc này, chắc chắn những người này cũng có thể nhìn thấy được, nếu hôm nay hoàng a mã có điều bất trắc, người kế vị ngôi vua tiếp theo cho dù không phải là hắn, thì vị đế vương tương lai kia cũng sẽ không quá gây khó dễ cho Thất đệ.



Hắn muốn tranh giành giang sơn Đại Thanh này, cũng không sợ thua, nhưng hắn chỉ sợ mình làm liên lụy tới Thất đệ, người mà từ đầu tới cuối đều không muốn chui vào hố bùn này, nhưng lại bởi vì hắn mà phải nhúng tay vào này.
Hắn rời khỏi nội điện, liền nghe được những lời này của đế vương.



“Dạ.” Lý Đức Toàn đã biết, ai sẽ là chủ nhân của ngai vàng Kim Long kia.



Nội điện an tĩnh trở lại, Khang Hi nhắm mắt lại, nhớ năm ấy khi hắn mới hai mươi bảy tuổi, đi vi hành dân gian gặp được một thuật sĩ giang hồ.



“Công tử có khí độ bất phàm, cao sang khó tả, mệnh có con nối dòng rất nhiều, chỉ tiếc, tuy các ngươi có quan hệ huyết thống, nhưng cảm tình lại đạm bạc. Theo lão đạo thấy, mệnh của công tử, tuy cảm tình huyết thống mỏng manh, nhưng sau khi mất, chắc chắn con cái sẽ cảm thấy bi thương, đây cũng coi như là chuyện may mắn.”



Hắn nghĩ đạo sĩ kia là hồ ngôn loạn ngữ, thân là đế vương, lúc tuổi già sao lại có cảm tình đạm bạc với con mình chứ.



Sau khi hắn hồi cung, biết được Định tần sinh hạ một người con, liền đặt tên là Dận Hữu.



Chẳng qua hài tử kia trời sinh bạc phận, chân lại dị dạng.



Hắn đối với hài tử đó không có bao nhiêu cảm tình, nhưng càng về sau, trong mắt hắn, một đám nhi tử tranh đấu nhau, tính kế nhau, chỉ có hài tử đó vẫn không nghĩ đến vị trí cao kia, mặc dù nó không đủ thông tuệ, không đủ thông minh, không đủ hoàn mỹ, nhưng sau cùng, người thật tình rơi nước mắt vì hắn, vẫn chỉ có hài tử này.



Nhưng sau khi mất, chắc chắn sẽ có con cái sẽ cảm thấy bi thương, cũng coi là chuyện may mắn…



W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m



Khang Hi mở mắt ra, ngoài cửa đã không còn thân ảnh của hài tử ấy nữa.



Dận Hữu a, hài tử của hắn.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ~(@^_^@)~ thật ra Khang Khang vẫn là yêu thích tiểu Thất nhất.