Thiên Kim Bất Hoán

Chương 2 : Waterloo của Dương Giản

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


Vương Cẩm Trình thích người bị thất tình.



Gã hẳn là phấn khích đến mức muốn được cởi sạch quần áo leo tháp truyền hình để khoe một chút vóc dáng khỏe đẹp của chính mình.



Nhưng hiện tại hắn lặng lẽ nhìn thấy người hắn thích ngồi trước quầy bar, hôn một thiếu niên còn chưa đủ lông đủ cánh.



Người kia mỉm cười một tay ôm eo thiếu niên, một tay ghì đầu cậu ta, thiếu niên được hôn “Hi hi” cười đáp.



Sau lại hôn đến nồng nhiệt, thiếu niên không còn sức lực mà cười, ngồi phịch trong lòng người nọ, chỉ còn rên rỉ.



Vương Cẩm Trình miệng có miệng không hút thuốc, không ngờ lại không có cảm giác gì.



Dù sao cũng đã thành thói quen.



Kích thích tăng dần cũng đã gặp qua, điểm này cũng không coi vào đâu.



Vương Cẩm Trình ngắm nhìn đường cong một bên thân hình duyên dáng của người ấy.



Người này. . . Thật sự thất tình sao?



Hôm qua mới ở trước phòng vệ sinh—(tg: xin đừng đem chuyện vị trí để ở trong lòng)– Vương Cẩm Trình núp ở góc tường nghe lén, chính tai gã nghe được hắn bị người ta từ chối.



Vương Cẩm Trình vốn cho rằng hắn sẽ thương tâm, đã chuẩn bị thật tốt để tới an ủi hắn, thuận tiện đến thừa dịp trống vắng mà xông vào.



Kết quả qua cả đêm, hắn vẫn là một kẻ mặt người dạ thú.



Thiếu niên trong lòng ngực hắn đại khái vẫn là vị thành niên đi, Vương Cẩm Trình thở dài, đứng lên, lôi thiếu niên ra, bảo với hắn: “Dương Giản, cậu muốn chơi thì cũng đừng phạm tội.”



Dương Giản rũ mắt xuống, cầm lấy kính mắt vừa cởi, đeo vào, mỉm cười nhìn Vương Cẩm Trình: “Tôi có chừng mực.”



Có chừng mực cái rắm! Có chừng mực thì sẽ không ban ngày ban mặt ôm trẻ vị thành niên hôn đến sưng đỏ môi.



Vương Cẩm Trình đem tầm mắt rời khỏi môi Dương Giản, đối với tên nhóc con kia nói: “Cậu đi tìm người khác đi, chơi cùng hắn cậu không dậy nổi đâu.”



Người thiếu niên kia “Ha “một tiếng: “Can thiệp nhiều quá rồi, ông chú.”



Vương Cẩm Trình giật giật khóe miệng.



Gã với Dương Giản già như nhau, vì sao gã lại là ông chú.



Dương Giản ở phía sau đứng lên, nói: “Tôi về trước.”



Vương Cẩm Trình ném tên nhóc sang bên, rồi đi theo.



000



Vương Cẩm Trình theo sau Dương Giản, trông thấy bóng lưng Dương Giản thon dài, thở dài một hơi.



Đúng rồi, gã vẫn chưa giới thiệu một chút về người gã thích.



Dương Giản, nam, 31 tuổi.



Trước đảm nhiệm chức vụ ở công ty tư vấn, lương một năm thuộc loại phạm vi cơ mật trong ngành sản xuất, không hợp tiết lộ.



Có nhà có xe, bên ngoài xuất chúng, chưa kết hôn, bị nữ nhân viên toàn công ty năm trước bầu chọn là Toản thạch Vương Lão Ngũ (2).



Đáng tiếc, hắn là gay.



Nhưng đối với Vương Cẩm Trình mà nói, may mắn hắn là gay.



Vì sao ư? Đương nhiên bởi vì Vương Cẩm Trình cũng là đàn ông.



Gã và Dương Giản có ba người bạn tốt.



Nếu hỏi bạn bè, có ý kiến gì về Dương Giản không.



Nghiêm Tích sẽ lộ ra biểu tình khinh miệt, bảo: “Dương Giản hả? Mặt người dạ thú thôi!”



An Đạt (3) sẽ mặt không chút thay đổi, dùng thanh âm máy móc nói: “Mặt người dạ thú.”



Tạ Khánh chỉ biết cười cười: “Mặt người dạ thú. Nói đến cầm thú, tớ có một chuyện cười, các cậu muốn nghe không?”



Dương Giản diện mạo đẹp, trong tay lại có tiền, loại người này đeo kính mắt Phnôm-pênh sẽ cực kì nguy hiểm.



Bởi vì hắn sẽ nhìn bạn ôn nhu xuyên qua mắt kính, nét mặt mỉm cười gợi tình ẩn chứa.



Dương Giản nhìn thẳng vào mắt bạn, chung quy có thể làm bạn cảm thấy hắn đem bạn để trong lòng.



Vì thế, bao nhiêu si nam oán nam đứt tình trên tay hắn.



Rất không may, cũng gồm cả Vương Cẩm Trình.



Theo thống kê tối mật của Vương Cẩm Trình, từ ngày gã quen biết Dương Giản, tổng cộng có. . .



Ngại thật, Vương Cẩm Trình cũng không đếm được tổng cộng có bao nhiêu người rơi vào ma trảo (nanh vuốt ma quỷ) của Dương Giản.



Yêu một người như thế không phải bị coi thường sao?



Nhưng thật ngại, Vương Cẩm Trình chính là không tự trọng.



Mỗi lần nghĩ đến điều này, gã cũng rất buồn bực.



“Đang nghĩ gì đấy?”



Vương Cẩm Trình nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, phát hiện Dương Giản đứng trước mặt gã, cười cười nhìn gã.



“Đi theo sau tôi mà không lên tiếng, tôi còn tưởng cậu bị rơi vào đường cống ngầm.”



Vương Cẩm Trình ho khan một tiếng, hỏi: “Cậu không sao chứ?”



Dương Giản buồn cười hỏi lại gã: “Cậu mong tôi có chuyện gì?”



Ngày hôm qua. . .



Vương Cẩm Trình vẫn là không nhẫn tâm nói ra sự việc kia, vẫn là quên đi, dù thế nào đi nữa hắn là Dương Giản, cho tới giờ chỉ có hắn làm cho người ta thương tâm, khi nào thì tâm hắn mới bị tổn thương.



“Hôm nay cậu không có lớp sao?” Dương Giản hỏi.



Vương Cẩm Trình vẻ mặt cổ quái: “Hôm nay là thứ bảy mà.”



“A, tôi hồ đồ rồi.”Dương Giản không chút để ý trả lời, nói, “Vậy cậu không có việc gì sao?”



Vương Cẩm Trình biết mình cản trở hắn, cười bảo: “Tôi nhớ ra rồi, trong phòng thí nghiệm còn có việc, tôi về trường trước đây.”



“Uh, bye bye.”



“Bye bye.”



“Tuần sau gặp.”



Vương Cẩm Trình biết ý nghĩ này của gã thực ngây thơ, tuy vậy gã vẫn không nén nổi cảm giác ghen tị với mấy người bạn của bọn họ. Rõ ràng thời gian chính gã quen biết hắn là dài nhất, nhưng vẫn chỉ nhận được đãi ngộ giống mấy người kia.



Ai da, một tuần hả, thật sự là quá lâu.



Vương Cẩm Trình xoay người, nghe thấy tiếng bước chân kiên định, quay đầu lại, Dương Giản đang chầm chậm rời đi.



Vương Cẩm Trình dứt khoát xoay người lại, để hai tay vào túi quần, trông Dương Giản đi xa.
Vì thế Vương Cẩm Trình đã nghĩ, tên nhóc này trừ bỏ một chút tính ăn chơi, mặt khác thì hoàn hảo.



Tiếp đó, hai người liền làm quen, một lần quen biết đã mười lăm năm.



Vương Cẩm Trình nhận ra được tình cảm của mình dành cho Dương Giản chính là sau khi du học ở Mỹ về.



Khi đó Vương Cẩm Trình bên ngoài độc thân, nhớ trà nhớ cơm, còn nhớ Dương Giản.



Nghĩ bên cạnh Dương Giản có phải lại thay người khác rồi không.



Vương Cẩm Trình cảm thấy yêu Dương Giản là bị coi thường, thế nhưng có vị danh nhân đã từng nói qua: “Đời người chính là bị coi thường.”



Đừng hỏi là danh nhân nào, chẳng lẽ cô giáo hồi tiểu học không có đã dạy đó là một loại nói cố định sao?



000



Về sau Vương Cẩm Trình phân tích tâm lý Dương Giản, gã cảm thấy được Dương Giản vẫn là rất đau lòng, nhưng có thể cũng có thất bại cùng tiếc hận. Chỉ có điều mặc kệ dù thế nào, gã cũng không cách nào liên hệ Dương Giản với người thất tình bình thường.



Nếu Dương Giản vì thất tình mà mượn rượu giải sầu, hoặc khóc sướt mướt, gã – Vương Cẩm Trình liền lập tức đem khẩu hiệu của trường gã vác trên vai.



Tưởng cũng là việc không thể.



Cuộc sống dường như trở lại nhịp độ bình thường, Vương Cẩm Trình như thường lệ mỗi ngày đến phòng thí nghiệm kiểm tra. Theo thường lệ sẽ ở trong nhà nhưng nháy mắt trông thấy con chuột trên tay học trò chuyển động một chút.



Lúc này đây khi Vương Cẩm Trình ghé qua xem, học sinh kia đang nhìn chằm chằm mặt bàn cẩn thận quan sát.



Rất giả tạo, đã giả đến mức nhân thần cộng phẫn (1), Vương Cẩm Trình hỏi: “Anh đang nhìn cái gì đây?”



Học sinh kia đáp: “Em đang tự hỏi bước tiếp theo của phản ứng phải làm thế nào.”



“Hả? Có phải không?”Vương Cẩm Trình ở ngoài cười nhưng bên trong không cười, “Tốt lắm, nghĩ kỹ rồi viết một bài khái quát ngắn, tổng kết một chút các phản ứng cùng loại, lần sau họp nhóm sẽ đến phiên anh thuyết trình.”



Học trò gật gật đầu, bộ dạng mang vẻ mặt đầy tự tin.



Trái lại Vương Cẩm Trình cũng nhìn ra điểm hiên ngang lẫm liệt trên mặt cậu ta, cảm giác thấy chết như không.



Vương Cẩm Trình cảm thấy có chút thông cảm với cậu ta, nhưng dù sao cấp bậc khác biệt, lập trường bất đồng, như vậy hai mặt đối lập là không thể nào hòa thuận hoàn toàn.



Mặc dù gây sức ép cho học trò có điểm thích thú, nhưng không thể hoàn toàn vui mừng Vương Cẩm Trình. Đời người mà, vẫn còn cần sống phóng túng.



Nghe có điểm giống triết lý của Dương Giản.



Thế nhưng Vương Cẩm Trình dù sao không phải Dương Giản, nếu như là Dương Giản, đại khái sẽ đi tìm một buổi hẹn với người đẹp, mà điều Vương Cẩm Trình nghĩ đến đầu tiên chính là ăn.



Vương Cẩm Trình mặc dù có nhà trong thành phố, nhưng bình thường vẫn ở trong ký túc xá của trường.



Nhà ăn trường học nói đại khái cũng không phải để người ăn, cho nên Vương Cẩm Trình luôn nhớ đến việc ăn một bữa ngon ở ngoài. Tuy nhiên không thể cùng đi với đồng nghiệp, đi cùng đồng nghiệp, bình thường đều là uống no rượu, đồ ăn một miếng cũng không ăn.



Tìm người đi ăn cơm, người thứ nhất Vương Cẩm Trình nghĩ đến đương nhiên là Dương Giản. Đáng tiếc gọi điện thoại, Dương Giản nói có việc.



Vương Cẩm Trình cũng không còn hào hứng, An Đạt Tạ Khánh còn có Nghiêm Tích đều có người cùng ăn cơm, gã cũng lười gọi cho bọn họ, vì thế chỉ còn một kẻ rầu rĩ tìm việc thường ngày đến nhà hàng.



Vừa ăn, vừa xem TV trong nhà hàng, không biết đang xem cái gì, cũng không biết đang ăn cái gì.



Vương Cẩm Trình cơm nước xong xuôi, đột nhiên nảy ra ý tưởng, gã muốn gặp Vương Thủ Ninh.



Đã coi như là một người bạn rồi, chung quy tránh như vậy mà không gặp cũng không phải biện pháp.



Vương Cẩm Trình từ nhà hàng bước ra, lấy di động chuẩn bị gọi cho Vương Thủ Ninh.



Kết quả còn chưa kéo đến số điện thoại, liền nhìn thấy Dương Giản.



Đứng bên cạnh hắn chính là người Vương Cẩm Trình muốn tìm – Vương Thủ Ninh.



Nhân sinh hà xứ bất tương phùng.



Vương Cẩm Trình lập tức trốn phía sau thân cây bản thân nhìn lén tuyệt vọng. Dường như gã đã hình thành thói quen bất thường làm loại việc như này.



Có lẽ gã có thể làm thêm nghề tay trái, chẳng hạn làm trong đội Chó săn (paparazzi) hoặc là thám tử tư, hẳn là rất thích hợp.



Dương Giản cùng Vương Thủ Ninh vào một quán trà, Vương Cẩm Trình trốn ở bên ngoài núp sau biển quảng cáo nhìn lén.



Bọn họ nói gì đó đương nhiên Vương Cẩm Trình không có khả năng nghe thấy.



Chẳng qua là xuyên qua cửa sổ thủy tinh trông thấy hai người bên trong thỉnh thoảng mỉm cười.



Không khí thoạt nhìn rất không tệ.



Vương Cẩm Trình đột nhiên có loại ý tưởng kỳ quái.



Nếu Vương Thủ Ninh chấp nhận Dương Giản thì tốt rồi, như vậy có thể từ bỏ hết thảy hi vọng không phù hợp thực tế của chính mình.



Nếu như vậy, có lẽ Dương Giản thật sự hoàn lương.



Nhưng thế giới này vốn không có loại chuyện “nếu” này, nên hiện tại, Dương Giản vẫn là đám mây trôi, mà chính gã vẫn phải ngước lên trời, chạy đuổi theo hắn.



Một ngày nào đó gã sẽ kiệt sức mà chết, ngã trên mặt đất, thân thể biến thành núi, mọi người có thể lập cái bia tại đỉnh đầu gã, trên đó viết: gã là một kẻ ngu.



Vương Cẩm Trình cười cười tự giễu.



Hai người trong phòng trà đại khái nói đến hết lời, đi ra, Vương Cẩm Trình nhanh chóng nép nép cơ thể.



Bọn họ đứng ở ven đường, cùng nhìn nhau, tiện đà trò chuyện.



Thật sự là hình ảnh cảnh đẹp ý vui.



Con người luôn một người phù hợp như vậy đứng bên cạnh mình, loại cảm giác an bình này thật sự quá tốt đẹp.



Vương Thủ Ninh còn có loại tính cách này, tính cách an tĩnh mà sống.



Cho nên, Dương Giản mới có thể không nghĩ qua là thật lòng xao động đi.



Bọn họ nói chuyện, tầm mắt Vương Thủ Ninh đột nhiên quét tới đây, Vương Cẩm Trình trở tay không kịp.



Cậu đã trông thấy Vương Cẩm Trình, hơi hơi lộ ra nét mặt kinh ngạc.



Vương Cẩm Trình chỉ chỉ Dương Giản, sau đó đưa thẳng ngón trỏ lên, đặt trên môi.



Vương Thủ Ninh nở nụ cười, vỗ vỗ cánh tay Dương Giản, không biết nói câu gì, khiến cho Dương Giản cười thật xấu.



Vương Cẩm Trình cũng cười, xoay người, dáng đi rời xa.



Không thể mãi ở phía sau hắn chỉ trông được bóng lưng của hắn được.



Lại nói tiếp, gã muốn cám ơn Vương Thủ Ninh, bởi cậu để gã thấy được chính xác tâm tư của Dương Giản.



Vốn nghĩ rằng Dương Giản không thật lòng, nhưng sự thật dường như không phải vậy.



Chính là thực tâm của Dương Giản quá khó khăn, lộ ra một chút liền lùi về trong vỏ.



Thật muốn tách vỏ của hắn không khoan nhượng, kéo ra sự mềm mại của hắn, sau đó từng chút từng chút một ăn sạch.



Đáng tiếc, đối Dương Giản không thể cứng rắn.



Vương Cẩm Trình lấy ra điếu thuốc, châm lửa, ngậm trong miệng, ngâm nga hát, đi về hướng trường học.