Thiên Kim Bất Hoán

Chương 3 : Phòng thủ phản kích của Vương Cẩm Trình

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


“A lô, tôi là Dương Giản, hiện tại tôi không ở nhà, xin để lại lời nhắn sau tiếng ‘Bíp’.”



“Tôi Vương Cẩm Trình đây, mỗi lần nghe tiếng trả lời tự động của cậu thật muốn đánh người. Đây là lần thứ mấy điện thoại di động của cậu gọi không được rồi?”



Dương Giản dang rộng tay chân, nằm ở trên giường, mở to mắt, nhìn lên trần nhà.



Không hề cử động.



“Tôi biết cậu đang ở nhà.”



Dương Giản vươn tay, che khuất hai mắt, cười mà không một tiếng động.



Ai để ý cậu chứ.



Khi Dương Giản mơ mơ màng màng mau ngủ, mơ hồ nghe được thanh âm gì đó, nhưng lười nhúc nhích.



Thanh âm từ cửa tràn đến giường hắn, sau đó bốn phía lại yên ắng, nhưng mà luồng khí thế kia thật sự làm cho không một ai có thể bình tĩnh ngủ tiếp được, Dương Giản mở mắt ra, trông thấy Vương Cẩm Trình chống nạnh đứng.



Tóc của gã có chút rối, cà- vạt bị kéo ở trên cổ, ống tay áo cũng xắn đến khuỷu tay, áo khoác cũng vắt lên vai.



Miệng vẫn là ngậm điếu thuốc.



Dương Giản nằm trên giường, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn buồn ngủ: “Vương Cẩm Trình tôi cảnh cáo cậu, đừng có hút thuốc trước mặt tôi.”



Vương Cẩm Trình nheo mắt: “Tính tình lớn như vậy? Tìm cậu cả buổi, vì sao ở nhà mà không trả lời? Khi tôi đến có thể phát hiện cậu ngay cả cửa cũng chưa khóa.”



Dương Giản quét mắt nhìn gã một cái: “Vậy lúc cậu đi ra ngoài thì nhớ rõ giúp tôi đóng kỹ cửa lại.”



Bình tĩnh, Vương Cẩm Trình hít sâu một hơi: “Cậu đi tìm Vương Thủ Ninh sao? Người trước phóng khoáng, giả bộ rộng lượng cái gì.”



Dương Giản xoay người lại: “Tôi muốn thế nào đấy là việc của tôi, từ khi nào cậu thành mẹ tôi vậy.”



Vương Cẩm Trình trầm mặc.



Dương Giản không nghe thấy động tĩnh gì phía sau, nhắm mắt lại.



Vương Cẩm Trình động rồi động, Dương Giản cho là gã phải đi, có cảm giác một cơ thể áp sát đến, hắn kinh ngạc mở to mắt, quay đầu đối diện với tầm mắt Vương Cẩm Trình



Vương Cẩm Trình nâng cằm của hắn, nhìn hắn thật sâu, nói: “Thất tình rất đau lòng sao? Tôi tới an ủi cậu thế nào đây?”



“Lại bắt đầu đùa gì thế. . .”



Dương Giản còn chưa nói xong, môi đã bị khóa lại.



000



Dương Giản uống một ngụm rượu, sau đó nặng nề đập cái ly xuống quầy bar.



“Sao lại thế này? Cậu ấy uống hết một chai sao? Tại sao sắc mặt lại tối thế kia?” Tạ Khánh chọc chọc Vương Cẩm Trình, “Còn cậu nữa lại có chuyện gì xảy ra? Muốn tớ giúp cậu đem viền mắt người kia thâm lại không?”



Vương Cẩm Trình mang theo một bên mắt thâm tím, bình tĩnh đáp: “Không cần, tôi thấy bây giờ trông rất được. Còn như Dương Giản, ngày hôm qua bị chó cắn, cậu ấy đang khó ở.”



Lời của gã âm còn chưa bật ra, một vật thể không rõ liền bay qua sát tai, hất tóc gã lên, sau đó rớt xuống đất.



Tạ Khánh nhìn chiếc thìa xém chút nữa đánh vào hắn rơi trên mặt đất, kẻ nghiêm túc uống rượu đối lưng bọn hắn – Dương Giản nói: “Đừng để người vô tội gặp hoạ.” Sau đó quay đầu hỏi Vương Cẩm Trình, “Là chó nhà ai mà dũng cảm thế?”



Vương Cẩm Trình trả lời: “Nhà tôi.”



Lần này đổi thành dĩa ăn.



Tạ Khánh thở dài: “Chuyển lời đến chó nhà cậu một câu, cắn cái gì không cắn, sao lại đi cắn Dương Giản, cẩn thận gãy hết răng.”



Một con dao bay tới.



Tạ Khánh vỗ vỗ vai Vương Cẩm Trình: “Cậu tự thu xếp ổn thoả, vì bảo toàn tính mạng, tớ rút lui trước. Ai da, hôm nay ngay cả chuyện cười cũng không kịp kể.”



Tạ Khánh đi rồi, Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản đưa lưng đối nhau.



Dương Giản uống rượu, Vương Cẩm Trình lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.



Vương Cẩm Trình không tìm Dương Giản nói chuyện, chính là yên lặng ở sau lưng hắn hút thuốc. Dương Giản trong lòng có chút bứt rứt, đứng lên, lúc này mới nghe thấy Vương Cẩm Trình hỏi một câu: “Muốn đi sao?”



Dương Giản xoay người lại, hỏi: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”



Vương Cẩm Trình cũng chuyển qua, một viền mắt mang vòng máu ứ đọng có điểm buồn cười: “Tôi muốn làm gì ư? Ngày hôm qua không phải tôi đã nói rồi sao?”



Dương Giản nheo mắt, dịu dàng cười: “Hả? Vương Cẩm Trình, cậu lầm sao, vì sao tôi phải cần cậu an ủi?”



Vương Cẩm Trình cũng cười: “A? Cậu không cần hả? Dù gì cậu cũng phải đi tìm người thôi, từ khi biết Vương Thủ Ninh tới nay, bên cạnh cậu không trống vắng sao?”



Vương Cẩm Trình kéo tay Dương Giản, dùng ngón tay ma xát khe hở trên tay hắn, động tác có chút tình sắc: “Một khi đã như vậy, chúng ta đều ham một chút thuận lợi thì thế nào?”



Dương Giản hã thấp ánh mắt nhìn tay mình, nói: “Thuận lợi? Tôi không thích cùng bạn bè ở chung một chỗ.”



“Thỏ không ăn cỏ gần hang? Dương Giản, cậu là người có nguyên tắc như vậy sao?”



Dương Giản còn nói: “Vương Cẩm Trình, chúng ta đều rất quen thuộc lẫn nhau.” Hắn nâng tay kia lên, đặt vào môi của mình, cười đến rất ma quái, “Hôn cậu giống như tôi tự hôn mình, có hứng thú gì sao?”



Tay Vương Cẩm Trình cũng lần theo tay kia của gã, nắm chặt, thuận thế kéo hắn uống, cắn lấy môi hắn.



Dương Giản muốn tránh gã ra, kết quả bị tay gắt gao nắm giữ.



Một lát sau, Vương Cẩm Trình lui lại, liếm liếm môi: “Còn cảm thấy giống tự mình làm mình không?”



Trong mắt Dương Giản dâng lên sắc lửa, nhưng vẫn cười, đáp: “Cậu muốn mắt kia cũng thành màu đen sao? Dễ dàng gom được một đôi biến thành gấu trúc.”



Vương Cẩm Trình buông hắn ra lắc đầu: “Hôm qua là tôi nhường.”



Ngày hôm qua chính gã cũng có chút kích động, cho nên nhất thời thất thủ, thành ra bị đánh trúng một đấm, hôm nay cũng không thể tiếp tục như vậy.



“Vương Cẩm Trình, cậu muốn theo tôi lên giường, cũng không nhìn lại điều kiện của mình sao?”



“Nực cười. Tôi có gì không tốt? Còn hơn cái gà luộc như cậu trên giường, tôi thế nào cũng coi như một con vịt muối; thân thể tôi rất khỏe mạnh, không có bệnh tật, cậu không cần lo lắng. Hơn nữa. . .”



Vương Cẩm Trình cười: “Tất cả đều là người lớn hết rồi, với ai không là chơi?”



Dương Giản đột nhiên đẩy gã ra, vuốt cổ tay, lạnh lùng nói: “Vương Cẩm Trình, nói đùa cũng phải có mức độ. Cậu không phải loại người nói câu này.”



Vương Cẩm Trình nhìn gã, cầm điếu thuốc, bỏ khỏi miệng: “Hả? Vậy cậu nói thì sẽ tốt hơn sao?” Đột nhiên động tác gã dừng lại, cổ quái mà quan sát Dương Giản, “Cậu không phải cho rằng tôi đối với cậu. . .”




Vương Cẩm Trình cười cười: “Tớ tự thu mình vào đâu phải chuyện ngày một ngày hai.”



Thế nhưng An Đạt chỉ nhìn gã: “Tôi không yên tâm.”



Vương Cẩm Trình vẫn cười: “Lo lắng cho tớ hả? An Đạt, cậu còn không biết tớ sao?”



An Đạt nét mặt giữ nguyên không chút thay đổi: “Chính là biết thì mới lo lắng. Cẩm Trình, tình yêu không phải trò chơi trí tuệ.”



Vương Cẩm Trình gẩy gẩy điếu thuốc trong tay, nói: “Tớ luôn có chừng mực.”



An Đạt biết nhiều lời vô ích, liền trở vào ngăn cản Tạ Khánh một thân muốn làm điên toàn bộ đám bạn.



Vương Cẩm Trình trông theo bóng lưng cậu ta, không khỏi có chút cảm thán.



Dương Giản từng nói qua, Vương Cẩm Trình là người hiểu rõ hắn nhất. Tuy nhiên người hiểu rõ Vương Cẩm Trình nhất không phải Dương Giản.



Ngay cả An Đạt và Tạ Khánh so với Dương Giản đều hiểu rõ hơn.



Trong chuyện này, Vương Cẩm Trình cũng có sai lầm của mình.



000



An Đạt đi vào dãy ghế, Dương Giản hỏi: “Vương Cẩm Trình còn ở bên ngoài ư?”



“Uh, còn đang hút thuốc.” An Đạt đáp.



Dương Giản nhíu mày: “Cậu ta đã hút nhiều lắm, không muốn sống nữa rồi.”



“Cậu ra bảo cậu ấy cai thuốc, cậu ấy nhất định sẽ nghe lời cậu.” An Đạt thản nhiên nói.



Tất cả mọi người sửng sốt.



Bầu không khí ngưng đọng, thực xấu hổ.



“Nói đến giới yên, tớ có chuyện. . .”



Nghiêm Tích liếc mắt đảo qua một cái sắc bén, miễn cưỡng che lại hai chữ “Chuyện cười” ở miệng Tạ Khánh.



Vương Thủ Ninh gượng cười: “Dương Giản anh ra tìm Vương Cẩm Trình gọi vào đi, đến phiên anh ấy.”



Dương Giản đứng dậy, nhưng thật ra vẻ mặt vân đạm phong khinh.



Sau khi Dương Giản ra ngoài, Vương Thủ Ninh nhìn hai bên một chút, nhịn không được đành hỏi: “Các cậu cũng biết Vương Cẩm Trình thích Dương Giản?”



Tạ Khánh gõ gõ cậu: “Đồ ngốc.”



Vương Thủ Ninh lại hỏi: “Dương Giản cũng biết sao?”



Tạ Khánh lại gõ thêm một chút: “Cậu cứ nói đi? Ngay cả cậu cũng biết.”



Vương Thủ Ninh nghẹn không nói nên chuyện.



“Tốt lắm tốt lắm, lặng lẽ như vậy làm gì chứ? Mau lên! Tớ đặt cho Vương Cẩm Trình.” Tạ Khánh sờ sờ cằm.



“Tôi cá là Dương Giản tiếp tục vô tâm vô phế.” Nghiêm Tích liếc mắt.



Vương Thủ Ninh khó xử nói: “Đương nhiên tôi hi vọng nhìn thấy bọn họ cùng một chỗ. . .”



“Được, coi như cậu về phía Vương Cẩm Trình. Tiểu Đạt Đạt, còn cậu?”



Ba người kia nhìn về phía An Đạt, An Đạt vẫn không có diễn cảm gì, trả lời: “Vương Cẩm Trình.”



“Vì sao mấy người đều cảm thấy Vương Cẩm Trình có thể thu phục Dương Giản hả? Nếu cậu ta có thể thu phục thì đã thu phục từ lâu, cần gì chờ đến bây giờ?” Nghiêm Tích dùng móng tay vừa lau hết sơn gõ gõ trên bàn.



“Khà khà.”



“Hừ.”



Tạ Khánh cười âm trầm và An Đạt hừ khinh thường cùng một lúc.



Nghiêm Tích nhìn bọn họ chằm chằm, vội vàng hỏi: “Hai cậu muốn làm gì. . .”



Tạ Khánh lắc lắc ngón tay, đáp: “Chúng ta tiếp tục xem kịch đi.”



000



Dương Giản đi đến bên cạnh Vương Cẩm Trình, trông thấy điếu thuốc trên tay gã, mở đầu một câu: “Cai thuốc đi.”



Vương Cẩm Trình ngẩn người, dụi tắt điếu thuốc, nhưng chỉ cười, không đáp lại.



Dương Giản cũng không tiếp tục dồn ép gã, chỉ hỏi rằng: “Sao lại không vào trong?”



Vương Cẩm Trình lập tức xoay người: “Được, tôi đây vào ngay.”



Dương Giản giữ chặt gã một phen: “Tôi có nói muốn cậu đi vào sao?”



Vương Cẩm Trình biết phục thiện: “Tôi đây sẽ không đi.”



“Nhưng tôi cũng không nói không muốn cậu vào trong.”



Vương Cẩm Trình đột nhiên ôm chặt eo Dương Giản, vùi đầu vào bên vai hắn, trượt dần xuống, cắn lỗ tai của hắn rồi hỏi: “Rốt cuộc có muốn tôi đi vào hay không?”



Dương Giản cười một tiếng, kéo đầu gã, nâng cổ gã lên, rồi hôn tới.



Hai người mỉm cười vẫn tiếp tục hôn, miệng lưỡi quấn vào nhau.



Vừa hôn xong, Dương Giản dùng ngón cái miết qua môi Vương Cẩm Trình, nói: “Tôi hình như rất thích cơ thể cậu.”



Vương Cẩm Trình cắn ngón tay của hắn, hàm hồ đáp: “Tôi còn tưởng rằng chỉ có một mình tôi chờ mong lần tiếp theo.”



Dương Giản cười bảo: “Vậy chúng ta đi thôi.”



Vương Cẩm Trình nhả ngón tay hắn ra rồi hỏi: “Vậy bọn họ thì sao?”



Dương Giản ngậm chặt ngón cái vừa vuốt ve môi gã, nháy mắt trái: “Để ý gì bọn họ.”



Vương Cẩm Trình đối Dương Giản hóa yêu ma, hoàn toàn không có sức chống cự.