Thiên Kim Bất Hoán

Chương 4 : Tình yêu của học sinh tiểu học

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


Địa điểm vẫn là nhà Dương Giản, có lẽ là một hồi sinh, hai hồi lại về quan hệ quen thuộc, hai người thậm chí so với lần trước còn muốn lao vào nhau.



Dương Giản cười mặc cho Vương Cẩm Trình cởi áo khoác của hắn, quần áo bên trong, sau đó nhìn lửa nóng mơ hồ thiêu đốt trong đôi mắt gã.



Vương Cẩm Trình cầm tay hắn, kéo đến bên môi và hôn lên từng ngón tay một, rất thành kính.



Dương Giản đột nhiên rút tay lại, ôm cổ gã, rồi kéo gã xuống.



Vương Cẩm Trình thuận thế hôn lên môi hắn, tinh tế cắn cắn môi dưới, đem đầu lưỡi tiến vào trong, dụ dỗ đầu lưỡi của hắn.



Mạnh mẽ lại dịu dàng hôn, hai người đều không đành lòng rời xa nhau.



Vương Cẩm Trình cởi bỏ quần áo của gã, cùng người bên dưới thân mật kề nhau.



Vuốt ve bờ vai của hắn, đồi ngực còn cả eo thon, cảm nhận sự run rẩy, Vương Cẩm Trình tách khỏi bờ môi hắn, nhìn người kia một lúc thật sâu, rồi hôn lên lồng ngực hắn.



Dương Giản thở dài thành tiếng.



Vương Cẩm Trình hôn dần xuống, lưu luyến nghiêng bên hông hắn. Dương Giản cắn môi, kìm nén rên rỉ.



Vương Cẩm Trình tiện đà khiêu khích vùng bụng bằng phẳng kia, sau đó ngậm lấy nơi sớm đã hưng phấn của hắn.



“A…”



Dương Giản chỉ kịp phát ra một đơn âm, đã rơi vào tay giặc.



Vương Cẩm Trình dùng miệng yêu chiều trước mặt hắn, ngón tay lại len lén lẩn vào phía sau, nhẹ vào thăm dò lại tiếp tục rút ra, sau đó càng ngày càng sâu, càng ngày càng gấp.



Dương Giản nắm chặt ga trải giường dưới thân, eo vặn vẹo theo động tác của Vương Cẩm Trình. Lúc Dương Giản sắp đạt tới đỉnh, Vương Cẩm Trình đứng thẳng người dậy.



Dương Giản bất mãn vươn tay về phía gã, Vương Cẩm Trình nắm được, mỉm cười: “Dương Giản, cậu thật là có đủ dâm đãng.”



Dương Giản mềm nhũn đá gã một cái, khàn khàn nóit: “Cậu thì không dâm đãng hả? Có gan thì lúc này cút ra ngoài xem.”



Vương Cẩm Trình lại cúi người, giữ lấy hông hắn, ở bên tai hắn mà thấp giọng nói: “Tôi so với cậu lại càng dâm đãng.”



Nói xong, động người một cái, Dương Giản kêu lên một tiếng đau đớn.



Đầu tiên Vương Cẩm Trình chậm rãi chuyển động, đợi đến khi Dương Giản đem đôi chân thon dài vòng qua hông gã thì Vương Cẩm Trình thở dài, động tác trở nên quyết liệt.



Lần trước đã mò được tới điểm mẫn cảm của Dương Giản, vì thế lần này Vương Cẩm Trình mỗi lần đều dùng sức đâm vào nơi này, ngay cả Dương Giản cũng chịu không nổi.



Khi chỉ còn lại có tiếng thở gấp rên rỉ cùng ôm ấp thì ngoài ra gã cũng chẳng muốn suy nghĩ thêm, truy đuổi cao trào vốn là mục đích của Dương Giản, thế nên gã cũng phải theo tháp tùng.



Vương Cẩm Trình ôm Dương Giản, hắn từ từ nhắm hai mắt, hô hấp dần dần ổn định, nhưng trên gương mặt vẫn lưu lại nét hồng hưng phấn. Vương Cẩm Trình nhẹ nhàng lay hắn: “Đến phòng tắm đi.”



Dương Giản lười mở mắt ra, không chịu dịch chuyển.



Vương Cẩm Trình chỉ có nửa tha nửa ôm mà mang hắn vào phòng tắm, để hắn dựa vào người mình, giúp hắn tắm rửa sạch sẽ.



Nước ấm cùng bàn tay lớn vuốt ve khiến Dương Giản cảm thấy rất thoải mái, nhắm mắt lại rên khẽ một tiếng.



“Này, không cần phát ra thanh âm mê người như vậy đâu.”



Dương Giản rốt cục đành mở mắt ra, cười nhẹ nói: “Lần sau để tôi khiến cậu cũng phát ra âm thanh mê người như thế, được không?”



Nói xong hắn gặm cổ Vương Cẩm Trình, vừa liếm vừa cắn.



Bàn tay Vương Cẩm Trình từ mông hắn trượt xuống, luồn tới nơi gã vừa tiến vào, hỏi: “Cậu vẫn còn sức hả?”



Dương Giản rên rỉ một tiếng, bám víu lấy vai gã, nhấc đầu đặt lên trên đó, nói: “Không còn sức nữa.” Sau đó cả người bày ra trên thân Vương Cẩm Trình.



Vương Cẩm Trình cười cười, dẫn xuất chất lỏng trong thân thể hắn ra ngòai, rửa sạch sẽ, dùng khăn tắm lau khô cả hai, rồi ôm Dương Giản cùng nhau ngã xuống giường.



Khi Dương Giản tỉnh giấc, Vương Cẩm Trình lại không thấy đâu, chẳng qua lần này đã hừng đông



Hắn rời giường, phát hiện Vương Cẩm Trình sững sờ đối diện tủ lạnh nhà hắn.



Vương Cẩm Trình trông thấy hắn đi tới, cau mày hỏi: “Vì sao trong tủ lạnh nhà cậu tất cả đều là cháo Bát Bảo ?”



“Ừ, để ăn mà.” Dương Giản thuận miệng đáp.



Vương Cẩm Trình lấy ra một lon, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi hắn: “Cậu thấy ăn rất ngon sao?”



“Không, rất khó ăn.”



“Thế sao lại tích trữ nhiều như vậy?”



“Bởi vì rất khó ăn, cho nên mỗi lần ăn một chút đã cảm thấy không muốn ăn đồ gì nữa, cho nên nó là phương tiện chống lại cái đói.”



Vương Cẩm Trình trầm mặc, đem lon cháo Bát Bảo trong tay đặt xuống, sau đó đi ra ngoài, mặc áo khoác, nói: “Tôi đi mua một ít đồ ăn.”



Dương Giản cười nhìn gã rời đi, đóng cửa lại, sau đó hắn vào phòng tắm rửa mặt.



A, hình như quên nói cho Vương Cẩm Trình, nhà hắn có một danh sách điện thoại gọi đồ ăn ngoài.



Ăn cơm xong, Vương Cẩm Trình ngồi trên ghế sa lon, nghênh ngang cầm điều khiển xem tivi.



Dương Giản khoanh tay, nhìn gã, hỏi: “Sao cậu vẫn chưa về?”



Vương Cẩm Trình đáp: “Hôm nay là thứ bảy.”



“Vậy thì sao?”



“Thứ bảy được nghỉ mà.”



“Sau đó thì sao? Cậu coi chỗ này của tôi là làng du lịch sao?”



Vương Cẩm Trình vươn người thư giãn, trả lời: “Đừng nhỏ mọn như vậy mà, dùng xong cơ thể tôi, cũng nên để một chút phúc lợi cho tôi chứ.”


Vương Cẩm Trình há hốc mồm, cuối cùng vẫn là bỏ đi.



Người ta đã không để ý, tự mình tốn sức hành hạ làm gì. Có điều mỗi một lần đối mặt Vương Thủ Ninh lại có Dương Giản đồng thời ở đây, gã luôn không được tự nhiên.



Dù sao cảm giác mình có loại tâm tính như kẻ thứ ba, Vương Cẩm Trình đem điểm ấy quy kết đến bệnh cũ ngày trước của gã thói quen không tự trọng.



Vương Cẩm Trình ngắm dáng vẻ bình tĩnh của Dương Giản, thở dài, bảo: “Dương Giản à Dương Giản, đời này tôi không thể nhìn thấy hình dáng điên cuồng của cậu vì ai đó rồi.”



Dương Giản cười hỏi: “Rất thất vọng hả?”



“Có chút. Nếu có người nào có thể khiến cậu yêu như si như cuồng thì tốt rồi.” Cho dù người kia không phải gã cũng không sao cả.



Đương nhiên, nếu là gã thì tốt hơn.



Dương Giản rất khó khăn mới phá lên cười: “Nếu quả thật có người này, tôi thật sự muốn giết hắn trước.”



Vương Cẩm Trình ngẩn người, tiện đà chậm rãi nói: “Dương Giản, cậu cứ sợ mãi như vậy sao?”



Dương Giản thu hồi nụ cười, ánh mắt nặng trĩu nhìn lại gã.



Vương Cẩm Trình quyết định đổi lại đề tài, nói: “Nghe nói tài nấu nướng của Thủ Ninh tương đối khá, có tài nguyên tốt như vậy, tại sao còn muốn ra ngoài ăn.” Đối cái loại hàng năm ăn ngoài đường như gã, quả thực là không thể lý giải nổi.



Dương Giản nhíu nhíu mày, nói: “Nếu tôi là Quan An Viễn tôi cũng làm như vậy, sao có thể để ông xã mệt nhọc nấu nướng.”



“Oa, Dương Giản, nhìn không ra cậu là người săn sóc như vậy đấy.”



“Cái này cũng phải xem đối tượng.”



Vương Cẩm Trình ôm chặt tim, nói: “Trái tim tôi đang rỉ máu rồi.”



Dương Giản quét mắt nhìn gã một cái.



Vương Cẩm Trình biết cuộc đối thoại vừa rồi đã làm mất lòng hắn, liền ngoan ngoãn ăn đồ ăn của mình. Nhưng thật ra Dương Giản một dạng như có suy nghĩ, ánh mắt hướng về Vương Thủ Ninh đằng kia.



Có lẽ là dư tình vẫn còn?



Vương Cẩm Trình ăn ăn, có chút rầu rĩ không vui.



Bên kia thật ra đã ăn xong rồi, Vương Thủ Ninh cùng Quan An Viễn đứng lên phải đi. Dương Giản nói một câu “Đuổi theo”, khiến Vương Cẩm Trình mở to hai mắt.



Hành vi đi theo sau người khác tuy rằng với Vương Cẩm Trình không là lần đầu, phải nói rằng gã đã rất lão luyện. Nhưng mà đi bên cạnh Dương Giản một đội theo dõi người khác, cũng hiếm được thể nghiệm.



Vương Thủ Ninh và Quan An Viễn hai người như đang tản bộ, có đôi khi mỉm cười với nhau, lúc không ai chú ý còn có thể kéo kéo tay của đối phương.



Thật sự là… Rất ngọt ngào.



Dương Giản cố ý đi theo để tìm kích thích sao? Vương Cẩm Trình liếc mắt nhìn lén Dương Giản.



Thế nhưng Dương Giản hết sức chuyên chú nhìn hai người đằng trước mặt.



Sau đó, Vương Cẩm Trình phát hiện, chỉ cần Vương Thủ Ninh làm động tác hơi thân mật một chút, lỗ tai Quan An Viễn sẽ phớt hồng.



Có lầm hay không?



“Ngay cả loại vượt phạm vi như tôi cũng biết là kẻ có tiền, vì sao lại có phản ứng ngây thơ như vậy?” Vương Cẩm Trình nhịn không được chỉ vào Quan An Viễn hỏi Dương Giản.



Dương Giản thản nhiên đáp: “Cái này gọi là trở về nguyên trạng.”



“…” Vương Cẩm Trình khinh thường, “Hừ, tình yêu học sinh tiểu học.”



“Cậu ghen sao.” Dương Giản liếc mắt một cái sang gã.



Vương Cẩm Trình quay đầu, dừng trước Dương Giản: “Cậu không ghen hả?”



Dương Giản cười.



Vương Cẩm Trình cũng cười.



Bọn họ cùng nhau nhìn hai người phía trước rời đi với nhau.



Có chuyện, tuy rằng thoạt nhìn có chút ngu xuẩn, nhưng khi nghĩ tới thì thật là rất ghen tị.



Nét mặt hạnh phúc như thế đó.



Cho dù ngày thường dùng lãnh khốc trang bị lên chính mình, nhưng khi ở bên cạnh người yêu, vẫn sẽ nhịn không được toát ra tâm tình nguyên thủy nhất.



“Trước đây khi bắt đầu quen Thủ Ninh tôi thực ngưỡng mộ cậu ấy, hiện tại cậu ấy cùng Quan An Viễn ở một chỗ, tôi bắt đầu ghen tị với hai người bọn họ.” Dương Giản chậm rãi nói.



“Loại hình này hoàn tòan tương phản với tôi, có đôi khi tôi cũng muốn, nếu tôi có thể biến thành người như bọn họ thì sẽ tốt bao nhiêu.”



Vương Cẩm Trình đột nhiên kéo vai Dương Giản một phen, nói: “Không phải còn có tôi sao? Lần sau lúc hối hận ngẫm lại tôi. Vương Cẩm Trình cũng không phải người thành thật, có anh ta ở cùng cậu, thế giới này liền không còn nơi quạnh quẽ.”



Dương Giản lạnh lùng nhìn cánh tay trên vai, nhưng cũng không đẩy sang bên, chỉ nói là: “Ồn muốn chết.”



Vương Cẩm Trình cười to, kỳ thật chính gã cũng từng ngưỡng mộ Vương Thủ Ninh, chẳng qua đã lớn lên thành kiểu người như thế này, cũng không thể trở lại thời thơ ấu một lần nữa.



Tình yêu của học sinh tiểu học dĩ nhiên rất ngọt ngào, nhưng người trưởng thành cũng có cách chơi của người trưởng thành.



“Dương Giản, chúng ta về nhà đi, tôi muốn làm tình với cậu.”



Dương Giản thúc một cùi chỏ vào bụng Vương Cẩm Trình, đau đến mức Vương Cẩm Trình buông ngay hắn ra gập bụng không dậy nổi.



Dương Giản hai tay nhét vào túi quần, chậm rãi dạo bước ở đằng trước.



“Này này, chờ tôi với.” Vương Cẩm Trình xoa bụng kêu lên ở phía sau.



Dương Giản nhịn không được bật cười to.



Thật sự là ồn chết đi được.