Thiên Kim Bất Hoán

Chương 6 : Vai nam phụ xuất sắc nhất

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


Chỉ chớp mắt, ba tháng đã qua. Giữa đường có một kì nghỉ hè, lúc này thời tiết dần dần mát mẻ.



Vương Cẩm Trình mơ hồ nghe được chuông đồng hồ báo thức vang lên, nhưng lười nhúc nhích, tiếp tục ngủ.



Một lát sau có người xốc chăn lên, vỗ vỗ mặt gã, gọi gã thức dậy.



Vương Cẩm Trình vẫn không muốn động đậy.



Cho đến khi người nào đó rốt cục nhịn không được, một phen xách áo Vương Cẩm Trình, tha xuống giường. Vương Cẩm Trình rớt mông xuống giường, lập tức tỉnh lại, hét to: “Này này, chết người đó!”



Dương Giản tiếp tục nắm áo tha gã ra ngoài phòng ngủ: “Tôi nói, rời giường.”



Vương Cẩm Trình vội vã vùng lên đấu tranh, sắp xếp sửa sang lại áo, đi theo sau Dương Giản vào phòng tắm.



Dương Giản đánh răng, gã cũng đánh răng; Dương Giản cạo râu, gã cũng cạo râu; đợi cho Dương Giản chuẩn bị rửa mặt, Vương Cẩm Trình lại gần cướp bồn nước.”Còn chưa ngủ tỉnh hả? Có muốn tôi qua giúp cậu tỉnh táo một chút không?”



Vương Cẩm Trình rút lui: “Cậu trước, cậu trước.”



Chờ sau khi rửa mặt xong, hai người ăn mặc chỉnh tề rồi rời khỏi nhà, tiếp đó đều tự xông đến vị trí công tác của mình.



Vương Cẩm Trình đến trường, vào văn phòng, trên đường gặp các giảng viên khác hoặc là học trò, nói một tiếng “Xin chào”, một ngày công tác liền hoàn mỹ bắt đầu.



Học kỳ mới bắt đầu, phòng thí nghiệm của Vương Cẩm Trình tiếp nhận sinh viên mới, thật tốt, hàng năm đều có người từ cái hố này nhảy ra ngoài, lại có người nhảy vào trong.



Buổi sáng trong khoa phát xuống một tờ phương pháp liên lạc kiểu bảng biểu điều tra, để giáo viên viên chức đều điền với ghi. Đã là chuyện khi mở đầu mỗi kì sẽ làm, nhưng Vương Cẩm Trình vẫn cảm thấy có chút phiền phức.



Bọn họ là loại dân thành phố sống cẩn trọng, làm sao thường xuyên thay đổi như vậy chứ.



“Lại nhắc đến, thầy Vương, sau khi thầy không còn ở trường vẫn chưa nói cho chúng tôi biết nhà mới của thầy là ở đâu? Khi nào thì mời chúng tôi đi xem thế?”



Thái dương Vương Cẩm Trình đập thình thịch, đáp: “Bây giờ tôi ở chung với một người bạn, cậu đó bị khiết phích (ưa sạch sẽ), không có cách rồi.”



Giáo viên đặt câu hỏi nhún nhún vai, có vẻ như đã hiểu mà xoay qua chỗ khác không hề hỏi đến.



Vương Cẩm Trình vẫn là thành thành thật thật điền địa chỉ tòa nhà kia, tại phần người liên hệ khác, Vương Cẩm Trình trước kia đều là tùy tiện tóm số điện thoại đồng nghiệp điền vào, bất quá lần này…



Gã cười cười.



Dù thế nào đi nữa vốn gã cũng không có ai thân thích, chỉ có mấy người, bạn bè thân nhau. Đáng lẽ chỉ là làm theo phép điều tra, cũng không có người cẩn thận xem, thế nhưng Vương Cẩm Trình vẫn ôm một loại tâm trạng khó hiểu ghi tên Dương Giản cùng số di động.



Như thể làm vậy, trong lúc đó bọn họ có thể càng thêm liên hệ thân thiết, mặc dù gã chỉ theo ý mình, cũng thấy vô cùng ngọt ngào.



Sau khi tan tầm về nhà, Vương Cẩm Trình nhìn chằm chằm Dương Giản đi tới đi lui trong phòng, Dương Giản rốt cục chịu không nổi đành hỏi gã: “Cậu có gì muốn nói?”



Vương Cẩm Trình vội vàng cười đáp: “Tôi đang nghĩ xem mua loại xe nào?”



Dương Giản ngẩn người: “Ah, cậu mua đi.”



Vương Cẩm Trình nói tiếp: “Bởi vì chỗ này vẫn cách trường khá xa, mua xe sẽ thuận tiện hơn.”



Dương Giản không chút để ý mà bảo: “Muốn mua thì mua, không cần giải thích.”



Vương Cẩm Trình cười cười: “Vậy giúp tôi tham khảo một chút đi.”



Dương Giản mệt mỏi trả lời: “Tự cậu từ từ xem đi, tôi hơi mệt.”



Vương Cẩm Trình ở trên mạng xem ảnh xe và báo giá, Dương Giản vẫn tới đằng sau, nhìn màn hình máy tính một lát, khóe miệng hạ xuống, hỏi: “Cậu mua nổi sao?”



Vương Cẩm Trình quay đầu, đáp: “Ngắm cũng không được sao? Luật dùng mắt là quyền của người nghèo.”



Dương Giản tìm ghế, ngồi xuống bên cạnh gã, nói: “Như vậy cậu muốn ngắm bao nhiêu năm nữa?” Hắn đoạt lấy chuột, mở một trang web, xem xét hình ô tô đại chúng.



Vương Cẩm Trình nhìn hắn, nở nụ cười: “Dương Giản, cậu khó chịu thật đáng yêu!”



Dương Giản nheo mắt lại, cũng cười: “Vậy sao? Vậy cậu cứ tự mình từ từ xem đi.”



Vương Cẩm Trình vội vàng ôm lấy eo hắn: “Không được, tôi muốn cùng cậu hạnh phúc chọn xe.”



“Ghê tởm bất tử cậu.”



“Ha ha.”



Tuy nhiên sau ngày đó, Dương Giản giống y như đang sa vào trạng thái trầm tư.



Vương Cẩm Trình biết mình đang ép hắn. Mua xe là vì muốn lâu dài cùng hắn, hắn tự nhiên hiểu rõ, chính là xem hắn biểu hiện như thế nào.



Vương Cẩm Trình trông thấy bộ dạng Dương Giản ngẩn người cầm máy hút bụi , đột nhiên muốn cười.



Hắn rốt cục phiền não, thật sự là — khiến người ta cảm thấy đặc biệt thích mà.



Dương Giản, đại khái cậu cũng không nghĩ tới bản thân cũng có ngày này đi.



Vương Cẩm Trình nghiêng chân, nhìn hắn đứng ngơ ngác. Dương Giản mặc đồ ở nhà nhẹ nhàng thoải mái, không đeo mắt kính, dáng vẻ xuất thần trông về một điểm, cả người bày ra một vẻ nhu hòa.



Vương Cẩm Trình đứng dậy, lấy máy hút bụi trên tay Dương Giản, khi Dương Giản nghi hoặc xoay đầu lại nhìn, thì gã hôn lên môi hắn.



Dương Giản do dự rồi bắt đầu đáp lại gã.



Vương Cẩm Trình vừa hôn hắn vừa cười, Dương Giản rốt cục chịu không nổi đẩy gã ra, cau mày, hỏi: “Cậu ăn phải một nửa bệnh điên mà cười sao?”



Vương Cẩm Trình càng cười vui vẻ hơn: “Đúng vậy, tôi đã sắp hết thuốc chữa.”



Dương Giản trừng gã liếc mắt một cái, muốn lấy lại máy hút bụi: “Cậu bổ sung lý lịch nhiễm bệnh cho tôi.”
Lời nói của Dương Giản tựa như câu thần chú, Vương Cẩm Trình lập tức liền ngủ mất.



Dương Giản trông gã cả đêm, lúc đầu gã ngủ không ngon, cau mày, dường như rất khó chịu. Dương Giản không ngừng giúp gã thay khăn, cho đến nửa đêm về sáng, Vương Cẩm Trình tĩnh lặng một chút, hắn mới tựa vào đầu giường thiếp đi một lát.



Khi Dương Giản tỉnh lại, trời đã sáng. Vương Cẩm Trình vẫn đang ngủ, Dương Giản lấy khăn mặt xuống, sờ sờ trán gã, nhiệt độ tựa hồ đã bình thường trở lại.



Hắn xoa xoa bả vai đau nhức, nhìn Vương Cẩm Trình.



Vương Cẩm Trình trong lúc ngủ say… Và lúc tỉnh cũng không có gì khác biệt. Dương Giản không giống trong tiểu thuyết hay trên TV, ngắm gương mặt gã ngủ thì cảm thấy đặc biệt đẹp, hoặc là sinh ra tình cảm khác hay đại loại thế.



Hắn chỉ cảm giác mình cần có thời gian để nghĩ lại chuyện đã qua, mà lúc này vừa vặn thích hợp.



Có thể nhìn vào gã, nhưng cũng không phải chịu ánh mắt của gã hoặc lời nói bức bách.



Dương Giản cẩn thận quan sát Vương Cẩm Trình, giống xem quái vật.



Người này vì hắn bỏ mười lăm năm hút thuốc.



Người này vì hắn đi học nấu ăn.



Người này từng chạy đến trước mặt hắn nói tốt cho hắn.



Người này cùng hắn làm tình rất ôn nhu.



Người này yêu hắn rất lâu, cũng kìm nén rất lâu.



Dương Giản đối với từng câu dùng phép so sánh của mình cảm thấy khinh thường, song không thể không thừa nhận điều này đều là sự thật.



Loại sự thật này, khiến Dương Giản buồn rầu.



Muốn đáp lại sao?



Sau khi đáp lại hậu quả sẽ như thế nào.



Dương Giản phiền muỗn đến muốn đánh người, đưa tay muốn vỗ mặt Vương Cẩm Trình, nhưng vẫn đặt xuống.



Quên đi, gã đang còn ốm.



Dương Giản đi ra ngoài mua cháo, đặt ở trên bàn, để lại giấy nhắn.



“Cháo dùng lò vi sóng hâm lại, giữa trưa mười hai giờ đúng có đồ ăn đưa đến, nếu như không có, 315 trách cứ bọn họ. Nếu thật sự khó chịu, không cần tìm tôi, trực tiếp gọi 120.”



Kết quả buổi tối hắn trở lại, Vương Cẩm Trình đang cuốn chăn, ngồi trên ghế sa lon xem TV.



“Sao không ở trong phòng xem TV.” Dương Giản hỏi.



Vương Cẩm Trình khịt khịt mũi, đáp: “Trong phòng khách không khí thoáng hơn.”



Dương Giản trông thấy chóp mũi đỏ rừng rực của gã, trong mắt ngập nước, khẽ cười, đưa tay tóm lấy mũi gã.



Vương Cẩm Trình trừng mắt liếc hắn một cái, bảo: “Tốt nhất cậu đừng tới gần tôi, cẩn thận bị siêu vi trùng cảm cúm ‘Đồ đần’ của Tạ Khánh lây bệnh.”



Dương Giản nói: “Không sao, loại siêu vi trùng này chỉ có kẻ ngốc mới có thể nhiễm phải.”



“Cậu mắng tôi cũng được, còn An Đạt thì sao!”



“Tạm thời cậu nói ít thôi, rõ ràng giận thở gấp không xong.”



Vương Cẩm Trình tủi thân đem chăn quấn chặt, thở phì phì xem tv.



Dương Giản ngồi xuống bên cạnh gã, Vương Cẩm Trình dịch sang bên kia một chút: “Tôi nói thật đấy, cậu đừng để lây bệnh từ tôi.”



Dương Giản lại một chút nhích gần về bên kia.



Vương Cẩm Trình trừng mắt nhìn hắn, lại dịch ra chút nữa, Dương Giản cũng dời theo.



“Dương Giản, cậu đừng giống con nít thế, tôi là nói thật, cậu đừng để bị ốm.” Vương Cẩm Trình nói xong muốn đứng dậy, Dương Giản một phen giữ chặt gã, ôm lấy cổ, rồi hôn lên môi gã.



Vương Cẩm Trình kinh ngạc đến ngây người.



Trong nụ hôn ngắn ngủi đó, Dương Giản tự hỏi vài chuyện.



Thứ nhất bản thân đang làm cái gì thế, tại sao ấu trĩ như vậy.



Hai là cho dù làm vậy, hắn cũng thấy không sai.



Ba là hắn vẫn muốn tiếp tục làm tiếp.



Chỉ có điều Vương Cẩm Trình vì nghẹt mũi không thể thở, cơ hồ cũng bị hôn chặn hết không khí. Dương Giản rốt cục buông ra, gã gục trên đầu gối Dương Giản mà thở: “Cậu… Điên rồi…”



Có thể hắn điên rồi.



Đại khái tích lũy rất nhiều ý tưởng khác nhau, Vương Cẩm Trình lo nghĩ hành động của gã chắc chắn đạt tới điểm cháy cuối cùng.



Dương Giản xem như cuối cùng đã hiểu rõ, ngọn nguồn phiền não như vậy đến tột cùng là cái gì.



Hắn lập tức sửng sốt.



Có một câu trong đầu hắn chậm rãi hiện lên.



Giống như có một người nói với hắn: “You lose.”