Thiên Kim Bất Hoán

Chương 7 : Hành bách lý giả bán cửu thập

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


Dương Giản vẫn rất chịu đựng.



Đại khái đúng là kẻ ngốc mới có thể bị Tạ Khánh lây bệnh cảm, Vương Cẩm Trình cho dù khỏi hẳn, cũng canh cánh trong lòng.



Nhưng Vương Cẩm Trình vì nụ hôn kia mà tâm trạng lâng lâng rất nhiều ngày, đáng tiếc lúc sau Dương Giản dường như có chút lạnh nhạt, song Vương Cẩm Trình lý giải thành hắn đang giận dỗi.



Cuối thu tiết trời thoải mái, tựa hồ hết thảy đều đi theo quỹ đạo, cuộc sống sao có thể tốt đẹp như thế.



Tiếp tục tiến hành kế hoạch mua xe, Vương Cẩm Trình tranh thủ hỏi không ít cửa hàng xe, khoảng ba nhà thôi.



Chó mẹ trong nhà một nữ đồng nghiệp bên khoa Lý vừa sinh con, hỏi trong khoa Lý có ai muốn nuôi không. Vương Cẩm Trình đột nhiên động tâm, hỏi: “Xinh xắn không? Tôi muốn con xinh nhất.”



Đồng nghiệp liếc mắt: “Cũng chẳng phải tuyển vợ nhớ.”



Vương Cẩm Trình chỉ ha ha cười.



Ngay cả lúc tụ tập ngày thứ sáu, tất cả mọi người đều cảm thấy rõ rằng Vương Cẩm Trình đắc ý đến kỳ cục, ngay cả An Đạt luôn không đổi sắc mặt cũng phải lộ ra nét mặt ghê tởm, Tạ Khánh lại càng không nói đến.



Mà Dương Giản trông thấy bọn họ thay nhau văng nước miếng công kích, vừa uống rượu vừa cười một chút.



Người phục vụ quầy bar một bên lau cốc, một bên hỏi Dương Giản: “Thật sự hoàn lương sao?”



Dương Giản chỉ cười, không trả lời.



Người phục vụ rượu lại nhìn Vương Cẩm Trình, nói: “Ây, cậu ta thoạt nhìn rất phấn khích, có hơi ngốc.”



Dương Giản cười đến mức gục xuống: “Đắc ý vênh váo.”



Người phục vụ cũng cười: “Có điều như vậy cũng tốt, người yêu kiểu này rất dễ lừa, thỉnh thoảng phạm lỗi, lừa dối một chút cũng sẽ bỏ qua.” Người hầu rượu nói xong, hướng Dương Giản nháy mắt mấy cái.



Dương Giản hoàn toàn được tiêu khiển: “Anh nghĩ thực đơn giản.”



Người hầu rượu sửng sốt.



“Người như Vương Cẩm Trình, một khi đã dính vào sẽ ném không được.” Dương Giản lấy tay chồng cằm, híp mắt nói, “Chẳng qua hiện tại vẫn chưa đủ. . .”



Người phục vụ rượu nhìn Dương Giản, người đeo kính này mỉm cười, trông về phía Vương Cẩm Trình đằng xa, trong mắt mang vẻ khó hiểu, rất chuyên tâm, nhưng lại như đang suy tư điều gì.



Người phục vụ lại nhìn Vương Cẩm Trình, gã vẫn hồn nhiên không biết, chỉ lo chọc cười với bạn bè. Người hầu rượu này đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh đi.



Bị nhìn chăm chú như vậy, không biết là tốt hay xấu.



Lúc sau tan cuộc, Vương Cẩm Trình vừa chuẩn bị cùng Dương Giản cùng nhau về nhà, liền nhìn thấy Nghiêm Tích đằng kia trông về phía bọn họ.



Dương Giản cười bảo: “Nghiêm Tích, cậu lại có gì muốn nói? Nói thẳng đi, tôi tránh.” Nói xong bước ra phía khác.



Nghiêm Tích bĩu môi.



Vương Cẩm Trình buồn cười nói : “Cậu lo lắng sao hả?”



Nghiêm Tích đáp: “Người khác tôi sẽ không lo lắng đâu.”



Vương Cẩm Trình cười: “Cậu ấy, trước lo cho mình trước đi.”



Nghiêm Tích thở dài: “Được rồi, tôi chỉ nhắc nhở cậu. Dương Giản không hồi tâm dễ vậy đâu.”



Vương Cẩm Trình thu lại nét cười, trầm mặc một lát, nói: “Tôi biết.”



Cho tới giờ so với bất kì người nào gã cũng biết, nhưng bởi vì biết, cho dù gã vui vẻ, vẫn tồn tại phần cẩn cẩn thận thận kia.



Rất vất vả mới từng bước đến được điểm này, gã cảm nhận được Dương Giản cảm hóa. Chỉ là thêm một chút dịu dàng, khiến gã kích động không thôi, mà gã vẫn muốn nhiều hơn nữa.



Vương Cẩm Trình loáng thoáng cảm giác được đó là thời khắc mấu chốt, trải qua một thời gian dài gã phải nỗ lực tích lũy sắp thành bùng nổ, gã chờ đợi thời khắc này đã lâu, chỉ có điều không biết sẽ phát sinh thay đổi gì.



Hoặc tốt hoặc xấu gã đều chuẩn bị sẵn sàng.



Nhưng. . . Ai mà không hy vọng có thể đạt kết quả tốt.



Sau đó Vương Cẩm Trình rời khỏi chỗ Nghiêm Tích, đi tìm Dương Giản, nét mặt tối lại vạn lần phát hiện đã có người vây quanh hắn bắt chuyện.



Vương Cẩm Trình thấy hai tay Dương Giản nhét trong túi, khẽ cúi đầu, nghe người kia nói chuyện, có chút xa cách lơ đãng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.



Dương Giản như vậy, rõ ràng càng làm đối phương hưng phấn.



Vương Cẩm Trình đi qua, kéo Dương Giản, lạnh lùng nhìn kẻ đến bắt chuyện một cái, cười hỏi: “Thế nào? Muốn hết à?”



Người nọ miệng không biết lẩm bẩm điều gì liền lui ra.



Vương Cẩm Trình hỏi Dương Giản: “Tại sao không từ chối?”



Dương Giản miễn cưỡng đáp: “Dù sao chờ cậu cũng nhàm chán.”



Vương Cẩm Trình há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng vẫn là bỏ qua.



000



Đồng nghiệp mang ảnh chụp cún con nhà cô đến, Vương Cẩm Trình cẩn thận xem xét bức hình có thể dùng lượng từ “đoàn” để chỉ số lượng, sờ sờ cằm.



“Hai người đàn ông nuôi loại đáng yêu như này rất không thích hợp mà.”



“A? Anh nói cái gì?”



Vương Cẩm Trình vội vàng đáp: “Không có gì không có gì.” Gã chỉ vào một con màu trắng trong hình rồi bảo, “Cho tôi một con này.”
Vương Cẩm Trình cảm thấy loại vấn đề khách đòi đoạt chủ này thật sự là cũ. Gã buông chiếc thùng trên tay, cún nhỏ trong thùng ngước lên tò mò nhìn gã.



Gã đối người nam kia cười cười, người kia sửng sốt, cũng cười cười.



Sau đó Vương Cẩm Trình một quyền đấm vào gương mặt người đó.



Vương Cẩm Trình kỳ thật rất hay cậy mạnh, điều này đã lặp lại vài lần, vì thế người đàn ông kia trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, té trên mặt đất.



Vương Cẩm Trình xoay người muốn đi.



Một khắc này, Vương Cẩm Trình rốt cuộc hiểu rõ, khả năng nhẫn nại của bản thân cũng không được như gã tưởng.



Bình thường bị tận lực xem nhẹ hay gì đó, kỳ thật cũng không quên, mà là tích tụ. Uất ức cùng đau lòng, thậm chí cả tức giận chỉ cần một chút là bùng phát.



Chịu không nổi, thật sự là chịu không nổi.



Cho dù là cam tâm tình nguyện bị coi thường cũng sẽ có giới hạn.



Đại khái là chính mình thành yếu đuối, rõ ràng đã đến bước này, nhưng lại càng ngày càng nôn nóng, ngược lại cảm thấy cách mục tiêu càng ngày càng xa.



Uể oải cùng bi ai song hành, vốn muốn tiếp tục duy trì bình tĩnh để biểu hiện giả dối, song bản thân vẫn không đủ trình độ.



Nhưng lòng người không phải dùng để bị giẫm đạp như vậy.



Vương Cẩm Trình vừa đi, trong phòng xôn xao tràn ra năm sáu người. Bọn họ vội vàng nâng người ngã trên mặt đất dậy, Dương Giản cũng đi tới, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy? Vừa rồi là ai?”



Người nam kia nhe răng trợn mắt nói: “Không biết, một gã đàn ông ôm cái thùng, sau lại đấm tôi một cái, mẹ nó!”



Dương Giản trong lòng chợt nhói, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu ra mở cửa cũng không thèm mặc xong quần áo hả!”



“Tôi mới vừa tắm rửa xong, đi qua cửa, thuận tay sẽ mở cửa thôi! Mẹ nó, hôm nay năm hạn đen đủi, lúc trước thì bị sơn đổ vào, lúc này lại không hểu sao bị đấm một cái…”



Dương Giản không hề nghe cậu ta dong dài, một mạch đuổi theo.



Hắn đang đuổi theo Vương Cẩm Trình trong tiểu khu.



“Này, cậu chờ một chút.” Hắn kéo Vương Cẩm Trình lại.



Vương Cẩm Trình xoay người, giơ tay phải lên.



Dương Giản dõi theo cánh tay gã, diễn cảm thực bình tĩnh hỏi: “Hôm nay sao về sớm vậy?”



Vương Cẩm Trình cũng nhìn hắn, một lát sau buông tay.



Vẫn là luyến tiếc.



Vương Cẩm Trình cười nói: “Vốn muốn quay về dọa cậu kinh sợ, kết quả bị cậu hù sợ.”



Dương Giản thản nhiên đáp: “Cậu hiểu lầm rồi.”



“Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là … Tôi phát hiện mình đã mệt mỏi.”



Dương Giản không nói gì.



Vương Cẩm Trình thăm dò: “Tôi đã chán ngán. Quá mệt mỏi, Dương Giản, tôi đột nhiên không muốn tiếp tục chơi cùng cậu nữa.”



Bởi vì với gã mà nói, đây dù sao cũng chẳng phải trò chơi.



Ẩn nhẫn và bao dung của gã tựa hồ cũng không cách nào khiến hắn cảm động, cũng đúng, người như Dương Giản cần gì ẩn nhẫn với bao dung.



Vương Cẩm Trình cảm thấy nản lòng chưa từng có, cho dù dùng hết tất cả phương pháp đến bước này, còn lại cũng không cách nào tiếp tục đi.



Dương Giản mím chặt môi, vẫn không nói chuyện.



Vương Cẩm Trình đột nhiên nâng chặt mặt hắn lên, nghiêm túc nhìn chăm chú vào hắn: “Dương Giản, tôi…”



Dương Giản ánh mắt rất sâu, không thấy rõ tâm tư.



Quên đi, có nói ra mấy lời ngược lại tự khiến mình nhục nhã.



Vương Cẩm Trình vẫn là buông hắn ra, cười nói: “Cậu tự do rồi, tạm biệt.”



Dương Giản trông theo Vương Cẩm Trình rời đi, nhưng chỉ đứng nguyên tại chỗ không hề cử động.



Qua một lúc lâu, hắn chậm rãi xoay người, di chuyển bước chân trở về nhà, phát hiện đồng nghiệp ở trong phòng chờ hắn, trên mặt đều thấp thỏm. Cậu đồng nghiệp bị Vương Cẩm Trình đánh bị thương khóe miệng cũng đã xử lý.



“Hay hôm nay chúng ta đến khách sạn đặt một phòng tiếp tục thảo luận dự án đi.”



Dương Giản lắc đầu, bảo: “Tôi trong phòng làm việc đều chuẩn bị xong rồi, lấy tư liệu ra hết thôi.”



Đám đồng sự nhìn nhau, đều rất ăn ý không đề cập tới chuyện vừa nãy, chẳng qua chỉ vào thùng giấy trên mặt đất : “Đúng rồi, cái này là do người kia để lại.”



Dương Giản cúi đầu nhìn vào đống giấy trong thùng, cún nhỏ kia ngước đầu nhìn hắn.



Bốn mắt đối hai mắt.



Dương Giản đưa tay ôm lấy cún con, thì thào nói với nó: “Mấy ngày hôm trước cậu ấy dò xét cả buổi, hóa ra là vì mày sao.”



Cún con mở to đôi mắt ướt sũng nhìn hắn, cảm giác thực vô tội.



“Thiệt là, cậu ấy ngay cả mày cũng không cần đâu.”