Thiên Kim Bất Hoán

Chương 8 : Gã độc thân và chú chó

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


“Trở về đi, trở về nhé, kẻ lãng tử lưu lạc chân trời … Trở về đi, trở về nhé, đừng phiêu bạc khắp nơi…”



Tạ Khánh cầm micro, đầy ắp thâm tình biểu diễn.



Vương Thủ Ninh, An Đạt còn có Nghiêm Tích ba người ở phía sau chơi Đấu địa chủ*, căn bản không nghe hắn hát. Vương Cẩm Trình ăn bỏng từng viên lại từng viên, như đi vào cõi thần tiên hư vô.



Chỉ có Dương Giản mỉm cười, lắng nghe thực cẩn thận.



Chờ Tạ Khánh hát xong, hắn xoay người lại, hoa lệ chào cảm ơn, nhưng chỉ mỗi Dương Giản vì hắn mà vỗ tay.



“Các cậu rất không biết thưởng thức!”



Nghiêm Tích cười lành lạnh nói : “Chúng tôi chính là biết thưởng thức mới không để ý cậu.”



Tạ Khánh hô to một tiếng: “Oa này này, tức chết tôi đi.”



An Đạt cũng không ngẩng đầu lên, vỗ vỗ sô pha, nói: “Lại đây, đưa micro cho Dương Giản, ngồi xuống đánh bài.”



Tạ Khánh vội vàng đáp: “Không cần, anh tình nguyện đưa Tiểu Trình Trình.” Nói xong, đem micro giao cho Vương Cẩm Trình.



Vương Cẩm Trình còn đang ngẩn người, ném từng viên bỏng nhét hướng miệng, đối diện micro nhìn mà không thấy.



Tạ Khánh cực kỳ hoảng sợ: “Đồng chí Vương Cẩm Trình đồng chí ngây ngốc.”



Vương Cẩm Trình nháy mắt mấy cái, phục hồi tinh thần lại, nhìn lại Tạ Khánh, rốt cục đón lấy microphone.



“Làm sao vậy? Sóng điện não bị người ngoài hành tinh quấy nhiễu sao?”



Vương Cẩm Trình cười cười, đáp: “Không phải vậy, vừa rồi ý thức của tôi đi tiêu dao Bắc Hải.” Nói xong, liền cướp lấy micro, ngồi vào phía trước.



Kết quả gã vẫn là chọn bài vừa nãy 《 Mây cố hương 》.



Tạ Khánh đã tham dự cùng ba người kia đánh bài, Dương Giản lại nghe xong “Trở về đi, trở về nhé” một lần.



Vương Cẩm Trình hát xong sau, Dương Giản đứng lên, cười nói với gã: “Tôi cũng hát một bài.”



Vương Cẩm Trình nhìn hắn, không hề nhúc nhích.



Dương Giản cười: “Sao nào?”



Vương Cẩm Trình hạ tầm mắt, đem microphone giao cho hắn.



Ai biết Dương Giản đem bài kia hát lại một lần.



“Trở về đi, trở về nhé, kẻ lãng tử lưu lạc chân trời. Trở về đi, trở về nhé, tôi đã chán ngán sự phiêu bạt…”



Chờ Dương Giản hát xong, Nghiêm Tích muốn bạo phát tại chỗ: “Ai tiếp tục hát bài này, lập tức lăn ra đi!”



Vương Thủ Ninh tủi thân nói: “Nhưng tôi còn chưa được hát, bài này thật dễ nghe.”



“Đổi bài đi!”



“Không được bắt nạt Tiểu Ninh Ninh.” Tạ Khánh lập tức đứng lên, đưa microphone cho Vương Thủ Ninh, “Hát đi hát đi, hát vài bài, tức chết cậu ta.”



“Cậu –!” Nghiêm Tích quay đầu bảo An Đạt , “Dạy dỗ không nghiêm.”



An Đạt sắc mặt không chút thay đổi: “Không có quan hệ tới tôi.”



Dương Giản híp mắt xem bọn họ trêu đùa châm chọc, cười đến thực dịu dàng. Vương Cẩm Trình quay mặt dõi theo hắn, im lặng.



Dương Giản ý thức được tầm mắt của gã, nghiêng đầu. Ánh mắt hai người giao nhau, dây dưa một hồi, đều không có ý rút lui.



Cuối cùng, vẫn là Vương Cẩm Trình thay đổi tầm mắt đầu tiên.



Dương Giản cười cười cũng quay đầu đi.



Lúc tan cuộc, Dương Giản lần này khởi động xe, hỏi Vương Thủ Ninh: “Có muốn anh đưa cậu về không?”



Vương Thủ Ninh đỏ mặt lắc đầu: “Không cần, tôi bắt xe về là được rồi, anh cùng Cẩm Trình mau trở về đi.”



… Nếu để Dương Giản tiễn cậu về, bị người trong nhà chờ kia bắt gặp thì sao?



Dương Giản nghe vậy, quay đầu hỏi Vương Cẩm Trình: “Vậy tôi tiễn cậu?”



Vương Cẩm Trình trong lòng tức giận có chút ngứa, trên mặt lại không hề phản ứng, chỉ khách khí đáp: “Thôi, tôi cũng tự mình bắt xe.”



Tạ Khánh trông vào hai người, nghẹn họng trân trối: “Các cậu… Không còn ở chung sao?”



Dương Giản gật gật đầu.



“Quá, quá nhanh…”



Nghiêm Tích âm trầm cười lạnh: “Nhanh hả? Sống đến giờ đã là không tồi rồi.”



Dương Giản cũng cười, nói với Nghiêm Tích: “Hình như cậu rất không ưa tôi ở điểm này, chẳng qua mỗi người có cách sống riêng.”



Nghiêm Tích nói : “Cậu đối với người khác thế nào là chuyện của cậu, nhưng cậu đối xử với bạn tốt của mình cũng chẳng coi trọng. Có việc, một khi đã xảy ra, sẽ rất khó trở về. Chẳng lẽ lại muốn ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao?”



Giọng điệu Nghiêm Tích có phần nghiêm khắc, Vương Thủ Ninh bị dọa đến nhìn trái nhìn phải. Tạ Khánh cùng An Đạt luôn luôn trầm mặc, sau đó cũng chỉ nhìn nhau một thoáng.




Dương Giản bật cười: “Đừng bảo với tôi S tương ứng là tôi.”



Vương Cẩm Trình nhìn hắn thật sâu.



Hắn hiện tại vẻ mặt thoải mái, vẻ mệt mỏi ngày đó hoàn toàn tan biến, tựa hồ còn mập lên.



Thật sự là, dường như hắn quả thật rất tốt. Lo lắng của gã hoàn toàn dư thừa, trái lại chính bản thân gã, mỗi ngày buồn rầu càng hút nhiều thuốc lá.



“Nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?”



Vương Cẩm Trình hắng giọng, xoay mặt hướng về một ben, hỏi: “Đem chó trả lại cho tôi đi.”



Dương Giản híp mắt đáp: “Rõ ràng là cậu ném ở cửa nhà tôi, hiện tại lại muốn tôi ‘trả lại cho’ cậu ư?”



“Tôi hôm đó quá kích động.”



Dương Giản lắc đầu: “Hiện tại nó rất quen theo tôi, hàng ngày tôi không có việc gì làm thì nuôi chó cún được.”



“Công việc của cậu bận rộn như vậy, nên đưa tôi nuôi đi.”



Dương Giản tiếp tục lắc đầu: “Tôi không bận, đã từ chức rồi.”



Vương Cẩm Trình há hốc mồm.



“Sâu phi vào miệng.”



Vương Cẩm Trình vội vàng khép lại miệng, còn nói: “Cậu—— vì sao?”



Dương Giản thản nhiên đáp: “À, bởi vì ngày đó cậu đánh đồng nghiệp của tôi một đấm, mọi người đều biết tôi là đồng tính luyến ái, lời đồn đãi trong công ty rất khó nghe, tôi liền từ chức.”



Vương Cẩm Trình lại há to mồm: “Tôi, tôi…”



Dương Giản đưa tay khép miệng gã lại, hỏi: “Còn có chuyện gì nữa không? Không có thì tôi đi.”



Vương Cẩm Trình lại giữ chặt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Giản, nhận thua chẳng lẽ cứ khó như vậy sao?”



Gã cũng không tin hắn thật sự đối với gã một chút cảm tình cũng chẳng có, nhưng vì sao vẫn muốn gã nhượng bộ.



Chẳng lẽ chủ động một lần cũng không được?



Dương Giản xem gã giữ chặt tay của mình, lại ngẩng đầu lên, đẩy đẩy gọng kính, nói: “Vương Cẩm Trình, cậu cho đến giờ vẫn cho là như thế sao. Đấy cũng chẳng phải trò chơi, sao lại có thắng thua.”



Vương Cẩm Trình buông tay hắn ra.



Hai người cũng không di chuyển, chính là cứ đứng như vậy.



Vương Cẩm Trình có cảm giác ngạt thở, đầu óc mờ mịt, cảm thấy có gì đó rất sống động, nhưng lại nhìn không rõ.



Qua một lát, Dương Giản lại thở dài, nói: “Cậu muốn tôi nhận thua như thế nào? Nói ‘Tôi yêu cậu’ chăng? Hiện tại tôi nói, sau đó thì sao?”



Vương Cẩm Trình còn không cử động, cũng là không cử động được.



Dương Giản cười cười: “Tạm biệt, Vương Cẩm Trình.” Sau đó hạ tầm mắt, xoay người rời đi.



Dương Giản về đến nhà, vẫn chỉ như trước có cún con kỳ quặc là nghe thấy tiếng hắn mở cửa , sau đó ngồi xổm trước cửa, đợi trông thấy hắn thì lập tức quay đầu bỏ chạy.



Dương Giản như thường lệ đi bắt nó, ôm lấy nó, đột nhiên ra: “A, đã quên hỏi tên mày rồi.”



Chẳng qua… Có nghĩ cũng sẽ không ra tên nào hay.



Dương Giản ôm cún con, ngồi xuống sô pha, nhắm mắt lại.



Còn thiếu một chút… Hiện tại cảm giác như đang câu cá, ném một ít mồi, người kia lại gần một chút, rõ ràng phía trước chính là trung điểm, nhưng không biết khi nào thì mới có thể đến đó.



Dương Giản nâng cún con lên, hỏi nó: “Mày nói xem, phải mệt tới khi nào?”



Cún con chính là như ngây ngốc nhìn hắn.



Dương Giản rốt cục chịu không nổi đứng dậy, cún nhỏ đi theo sau hắn, sang phòng bếp.



Hắn nhanh nhẹn rửa rồi thái rau và bật bếp chờ nước sôi.



Chẳng thể trách Vương Cẩm Trình bỏ không được thuốc, một khi đã nghiện, làm sao cũng không thể khống chế.



Từ sau khi biết làm cơm, tưởng chừng như có bệnh ép buộc thành tựu, trong lòng phiền muộn, bất kể lúc nào, đều không tự chủ đứng trong phòng bếp.



Dương Giản nghĩ có nên gặp bác sĩ tâm lý hay không.



… Nhưng là loại ham mê này, thật sự là khó có thể mở miệng.



Hắn bận việc nửa ngày, rốt cục cảm thấy sảng khoái một chút, vừa quay đầu lại, mới thấy rõ trên bàn bày la liệt bát đĩa thức ăn.



Trong căn phòng vẳng vẻ, đồ ăn đầy bàn, hiện tại còn có một gã độc thân và một chú chó.



Dương Giản nhíu mày, xách cún lên, hỏi: “Mày đói không?”



Cún con nức nở một tiếng, thực bất đắc dĩ cũng rất đáng thương.