Thiên Kim Bất Hoán

Chương 9 : Tiền đồ gấm vóc

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


Lễ Giáng Sinh tràn ngập, trong trường học đã dần dần bắt đầu có loại không khí lãng mạn.



Đây là tuổi thanh xuân đó.



Vương Cẩm Trình bưng ly trà còn bốc hơi nóng, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt cười ngốc nghếch.



“Thầy Vương, mọi người nói mùa xuân mới là mùa phát tình, làm sao thầy lại không giống các loài động vật khác đây?”



Vương Cẩm Trình không để ý.



“Thầy Vương?”



Vương Cẩm Trình vẫn là không để ý.



“Không thể nào, thầy Vương!”



Vương Cẩm Trình đột nhiên đứng dậy, khiến những người khác hoảng sợ. Gã buông chén, vừa cười vừa đi ra ngoài.



“… Đại khái là bị cái gì kích thích đi.”



Vương Cẩm Trình cười, trong lòng phỏng đoán, giáng sinh đã tới rồi, người nhà cũng muốn trở về.



Nhà gã ở lúc dọn vào đã quét tước qua, cũng không cần mất công lần nữa.



Mặc dù cha mẹ cùng anh trai đều ở Mĩ, nhưng hàng năm họ vẫn sẽ về thăm người thân. Những năm qua Vương Cẩm Trình đều gọi người quen đến quét dọn phòng ở, trái lại năm nay không cần.



Sau khi từ chỗ Dương Giản rời khỏi, vốn định lại ở trong ký túc xá của trường. Nhưng chỗ người quản lý nói, phải xin từ kì trước, học kỳ sau mới có thể đến ở, vì thế Vương Cẩm Trình đành về ở nơi này.



Một năm không gặp lại người thân, lập tức có thể gặp được, Vương Cẩm Trình bất giác tươi vui hẳn lên, nhưng anh trai có thêm đứa nhỏ, không biết năm nay có phải vẫn bị ném như vậy.



Thời điểm đó đại khái có thể rất náo nhiệt, không vắng vẻ như lúc này.



Vương Cẩm Trình lại không thể tránh khỏi nhớ đến Dương Giản…



Câu nói kia của hắn rốt cuộc có ý gì?



Rốt cuộc ba chữ “Tôi yêu cậu” hắn nói có không ?



… Thật sự là cao thủ, như đã nói lại giống như chưa nói.



Song không biết vì lẽ gì, tâm tình trở nên phấn khích, cảm giác lập tức có thể đạt đến một hình dạng nào đó.



Vương Cẩm Trình lật bật đến phòng thí nghiệm, sinh viên bên trong vội vàng chỉnh đốn lại bản thân trong vòng một giây, Vương Cẩm Trình quyết định nhắm một mắt mở một mắt, hỏi: “Thực nghiệm thế nào rồi?”



“Rất tốt rất tốt ạ.”



“Thế nào là phương pháp tốt??”



“Không vẩy không rắc không rơi, cái lọ cũng không hỏng.”



“… Quả thật rất tốt.”



Vương Cẩm Trình nhăn nhăn mũi, nói: “Mùi a-xê-tôn nồng quá.”



“A, vừa rồi em dùng a-xê-tôn để tẩy lọ kia mà.” Một sinh viên nói.



“Bật thông gió lên.” Vương Cẩm Trình nói.



“Đợi một chút! Cậu nói cái lọ, hóa ra là đặt bên cạnh ao sao?” Một nữ sinh viên liền vội hỏi.



Sinh viên kia gật đầu: “Đúng thế. A? Tại sao không thấy rồi?”



“Tớ, tớ đem tất cả bỏ vào lò sấy!” Cô nói rồi nhằm về phía lò sấy mở cửa lò sấy ra.



Vương Cẩm Trình cảm thấy đầu óc “Ầm” một thóang, kéo nữ sinh kia một phen, sau đó gã liền nghe thấy một tiếng nổ thật lớn .



000



Dương Giản đang ở trong nhà chơi với cún con, đột nhiên nhận được điện thoại.



“A lô… Xin, xin hỏi là Dương Giản tiên sinh phải không…”



Giọng nói trong điện thoại kịch liệt run rẩy, Dương Giản còn có thể nghe thấy tiếng răng đập vào nhau “lách cách”.



“Là tôi, xin hỏi ai vậy?”



“Vương, thầy Vương…” Người trong điện thoại còn chưa nói xong liền “Oa” một tiếng bật khóc.



Dương Giản kinh hoàng, sau đó lại chậm rãi nặng nề.



“Cậu bình tĩnh một chút, rốt cuộc sao lại thế này?” Dương Giản trầm giọng hỏi.



“Thầy Vương hiện tại ở bệnh viện… Sấy, lò sấy nổ mạnh…”



Dương Giản cảm thấy có cái gì thoảng qua trước mắt, khiến hắn váng đầu hoa mắt, cơ hồ đứng không vững.



“Bệnh viện nào?”




Vương Cẩm Trình thất kinh: “Cậu gạt tôi?”



“Thế cậu tưởng thật hả?”



Vương Cẩm Trình không biết nên tức giận hay nên buồn bực.



Nghĩ cũng biết là hắn ăn nói ba hoa, Dương Giản làm sao có thể để bản thân bị vây hoàn cảnh ủy khuất này. Nhưng quan tâm sẽ bị loạn mà, hiểu không?



Dương Giản rốt cục mỉm cười.



“Cậu là đồ biến thái, lần nào chỉ có người khác khó chịu mới có thể khiến cậu vui mừng.” Vương Cẩm Trình lên án.



Dương Giản thu hồi nét cười, lần nữa cầm lấy quả táo và dao gọt hoa quả, nói: “Tôi chính là người như thế.”



Vương Cẩm Trình ngây người.



“Ích kỷ, giả dối lại ham hưởng lạc.” Dương Giản tỉ mỉ quan sát Vương Cẩm Trình, nói, “Sẽ khiến cho không ai có thể chịu được.”



Vương Cẩm Trình nhíu mày: “Nói đùa gì vậy, tôi quen cậu đã mười lăm năm.”



Dương Giản lắc đầu, sau đó bắt đầu gọt táo: “Quen biết dù sao cùng ở chung một chỗ không giống nhau.”



Vương Cẩm Trình đưa tay, giữ chặt hắn: “Nếu cậu vì chuyện lần trước mà canh cánh trong lòng, tôi sẽ vì cậu giải thích, tôi cũng đã quá vội vàng.”



Dương Giản cúi đầu, động tác trên tay không ngừng, nói: “Cậu không cần xin lỗi. Nếu không phải do hành vi trước của tôi, cũng sẽ không khiến cậu sinh ra bất an. Nhưng ngay cả như thế, ngày đó tôi cũng chẳng có suy nghĩ ân hận. Chẳng qua —— “



Hắn không ngẩng đầu, tiếp tục gọt vỏ: “Nếu như ngay cả cậu cũng không tin tưởng tôi, tôi chẳng biết mình nên đi tiếp thế nào.”



Vương Cẩm Trình ngẩn người.



Gã nghi ngờ bản thân có phải vì nổ mạnh khiến lỗ tai sinh ra vấn đề không, nảy sinh việc nghe nhầm.



Đây là lần đầu. . . Lần đầu Dương Giản ở trước mặt gã nói ra lời nói mang theo hàm ý yếu thế.



Bởi vì quả táo lúc trước gọt một nửa, nên phần kia có điểm thâm, Dương Giản lấy dao gọt sạch phần bên ngoài bị ô-xy hoá.



Vương Cẩm Trình trông thấy động tác của hắn, vẫn là cảm thấy không chân thật.



Ngón tay thon dài cầm con dao gọt trái cây mang theo ánh sáng lạnh lẽo, nhưng bất khả tư nghị (khó tin) lại khiến người ta cảm thấy an bình.



Dương Giản nghe gã không có phản ứng, trong lòng có phần xót xa.



Hóa ra vẫn là không được, tựa như còn muốn tiếp tục dằn vặt.



Hắn đem quả táo đã gọt vỏ xong xuôi cắt thành miếng, đặt vào đĩa, rồi bảo: “Nhanh ăn đi, lại bị ô-xy hoá sẽ không tốt. Về mặt này, cậu hẳn là hiểu hơn tôi.”



Vương Cẩm Trình vẫn không nói chuyện.



Dương Giản đem đĩa đặt trên chiếc tủ đầu giường, nói: “Muốn ăn thì ăn đi, tôi ra ngoài trước đã”



Vương Cẩm Trình chỉ là nhìn hắn chăm chú.



Cho đến giờ, Vương Cẩm Trình đều cảm thấy rất tủi thân, yêu một người, hoặc nghĩ đến một người, lại cần trả giá bằng cố gắng gian khổ như vậy.



Nhưng hiện tại, gã cảm giác mình cũng là người xấu, nhìn xem, ép Dương Giản đến mức này.



Người đàn ông ích kỷ, giả dối lại ham hưởng lạc này, bởi chính gã không chọn lựa tin tưởng hắn mà đau lòng.



Dương Giản đợi xem chốc lát, vẫn là đứng dậy, từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn lại Vương Cẩm Trình một lần.



Vương Cẩm Trình thấy hắn chậm rãi đi về phía cửa, nghĩ, lại muốn quay lại một lần sao?



Lại một lần nữa cho nhau phỏng đoán, lại một lần nữa để nhau dò xét, lại một lần nữa khiến nhau tổn thương?



Nghĩ đến đây, Vương Cẩm Trình trong lòng căng thẳng.



Từ bỏ rồi, cũng đã chạy tới bước này.



Khi Dương Giản vừa đặt tay lên cửa, nghe thấy Vương Cẩm Trình gọi hắn: “Dương Giản.”



Hắn chậm rãi xoay đầu lại, thấy Vương Cẩm Trình ngoắc ngoắc tay về phía hắn: “Lại đây.”



Thái độ thật là đầy kiêu ngạo.



Vương Cẩm Trình kiên nhẫn đợi, giống như đợi một năm ánh sáng.



Không đúng, một năm ánh sáng là một đơn vị khoảng cách, thân là nghiên cứu sinh khoa học tự nhiên gã lại có thể phạm vào sai lầm kiểu này.



Trong lúc Vương Cẩm Trình sám hối sai lầm của bản thân, Dương Giản rốt cục di chuyển.



Hắn lại từ từ trở lại, Vương Cẩm Trình mỉm cười, duỗi hai cánh tay ra, nói: “Dương Giản, tôi yêu cậu.”



Dương Giản ôm cổ gã: “Đồ ngốc, tôi sớm đã biết rồi.”



Vương Cẩm Trình cảm giác, vật rất khó khăn để có kia đã nằm trong lòng bàn tay, vì thế gã vĩnh viễn không muốn buông tay.