Thiên Kim Hạ Phủ
Chương 100 : Chợt cười (kết cục)
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Edit: hoacodat
Mùa thu lại đến, thời tiết cũng dần trở nên lạnh lẽo. Hạ Viên sợ bà vú không chăm lo chu toàn, đêm đêm thường hay đi đến tiền phòng, đích thân trông Tưởng Huyền và Tưởng Bạch ngủ rồi mới về phòng. Vì tối hôm nay Tưởng Huyền và Tưởng Bạch uống nhiều nước, Hạ Viên sợ bọn họ ngủ sớm ban đêm sẽ tiểu dầm, nên chơi cùng bọn chúng một lúc, nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, thế này mới bảo bà vú cầm qua cái bô đặt ở góc tường, bế Tưởng Huyền đi qua, vén xiêm y bé, kéo quần cho bé đi tiểu.
Tưởng Huyền cười hì hì đẩy Hạ Viên ra, vươn bàn tay nhỏ bé vịn bức tường, tự mình đứng đi tiểu. Đợi khi tiểu xong ngọt ngào non nớt nói: “Xong rồi!”
Hạ Viên thấy bé bắt chước bộ dáng của Tưởng Hoa An, không khỏi cười lên, vội vươn tay lên giúp bé mặc lại quần, sửa sang đồ lót. Thấy bà vú bế Tưởng Bạch đi tới, đưa tay nhận lấy, cười nói: “Tiểu Bạch Bạch, đến phiên con đi tiểu nha!” Nói xong hôn Tiểu Bạch một cái, vén váy quần của nàng lên, cởi quần xuống, nhìn thấy Tưởng Bạch giãy dụa muốn xuống đất, nghĩ nàng muốn tự mình đi tới ngồi lên cái bô, đành buông nàng ra.
Tưởng Bạch đi đường một chút, kéo quần xuống xoay người một cái, lại bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Tưởng Huyền, tay nhỏ bé đặt lên tường, cẳng chân cong cong, hơi hơi hướng về cái bô.
Hạ Viên và bà vú ngẩn ra, lập thức ý thức được, Tưởng Bạch là muốn bắt chước Tưởng Huyền, đứng tiểu đây mà! Nhất thời cười ha ha, vui vẻ nói: “Chúng ta không thể đi tiểu giống như ca ca được, phải ngồi xuống tiểu.”
Hạ Viên nói xong, sợ Tưởng Bạch tiểu rơi trên quần, ôm nàng vòng một cái, kiên quyết ấn bé ngồi lên trên cái bô.
Tưởng Huyền thấy mọi người cười loạn lên, nghi hoặc nhìn Tưởng Bạch ngồi lên trên cái bô, nhớ lại mình mới vừa đứng tiểu, sao đệ đệ lại phải ngồi tiểu? Bỗng từ trên người Trương bà vú muốn xuống dưới đất, thấy Hạ Viên ngồi xổm trước mặt Tưởng Bạch cười đến bả vai run run, đi qua vịn lưng Hạ Viên, ghé lên trên vai nàng nhìn Tưởng Bạch. Vì quần Tưởng Bạch cởi xuống thấp, bé nhìn thấy rõ, bỗng hỏi: “Tại sao đệ đệ không có quả ớt nhỏ?”
“À, quả ớt nhỏ của đệ đệ bị rớt!” Trương bà vú muốn đi qua ôm Tưởng Huyền, thấy Hạ Viên cười nói không nên lời, nhất thời giúp nói đỡ một câu, cũng cười không thôi.
“Thì ra bị rớt.” Tưởng Huyền đau lòng cho Tưởng Bạch, vịn lên trên lưng Hạ Viên tiến lên một bước, ngồi xổm xuống nhìn Tưởng Bạch, thật cẩn thận hỏi: “Đau không?”
“Không đau!” Tưởng Bạch thấy người lớn cười quỷ dị, miệng méo xệch dẫn thêm chút tiếng khóc nói: “Ca ca không rớt, của con rớt.”
“Ha ha...” Hạ Viên vốn ngừng cười, lúc này nghe lời nói của Tưởng Bạch..., nhịn không được chôn đầu vào đầu gối, cười đến run rẩy.
“Hờ hờ, ta kêu người đi tới hôn nó một cái!” Tưởng Hoa Cái nghe bà vú ở bên cạnh nói tối hôm qua Tưởng Huyền và Tưởng Bạch nghe kể chuyện xưa, bỗng hiểu rõ, ngoắc kêu một bà tử, muốn cho bà tử đó hôn con ếch xanh kia một cái, thỏa mãn nguyện vọng hai tiểu bảo bối.
“Người khác hôn không linh, phải là người thân nó hôn nó, mới có thể biến.” Bởi vì Hạ Viên đã thay đổi một ít tình tiết truyện hoàng tử ếch, nói phải người thân con ếch xanh hôn nó, nó mới có thể biến trở về thành vương tử. Tưởng Bạch nôn nóng, nắm chặt tay cái Tưởng Hoa Cái, lắc lắc nói: “Lục thúc hôn nó một cái đi!”
Thượng Tiệp thấy hai tiểu bảo bối thân yêu cầu Tưởng Hoa Cái hôn con ếch xanh một cái, vẻ mặt Tưởng Hoa Cái lại khó xử, không khỏi ở bên cạnh hát đệm nói: “Trong ngày thường bắt bớ côn trùng chim chóc rắn rết nhanh chóng, lúc này chỉ hôn con ếch xanh một cái thì có sao đâu chứ?”
Tưởng Hoa Cái:...
Dưới con mắt khẩn cầu của Tưởng Huyền và Tưởng Bạch, cùng với giọng điệu uy hiếp của Thượng Tiệp, bạn Tưởng Hoa Cái đáng thương, đành phải hiến nụ hôn đầu tiên cho con ếch xanh, một tiếng hôn “chụt” một cái hôn lên lưng con ếch xanh.
Rất nhanh Hạ Viên đã nghe được tiếng gió chuyện Tưởng Hoa Cái hôn con ếch xanh kia, nhất thời ở trong phòng cười lăn cười bò. Tưởng Hoa An khi nghe được việc này cũng vui vẻ không thôi, vào phòng ôm lấy Hạ Viên nói: “Cả ngày nàng kể chuyện xưa này nọ cổ quái kỳ lạ cho bọn nó, Hoa Cái lại gặp tai ương.”
Tưởng Hoa An đang nói, sớm đã nghe được giọng nói của Tưởng Huyền và Tưởng Bạch vang lên ở ngoài cửa, la hét muốn gặp Hạ Viên mới chịu ngủ trưa, đành phải nhảy xuống vén mành, đưa hai tay đem hai cái tiểu tử một trái một phải ôm lên. d d lê q quý d đôn Vừa đúng Hạ Viên đi đến đây đón, cánh tay Tưởng Hoa An ôm Tưởng Huyền và Tưởng Bạch mở ra, bọc Hạ Viên vào bên trong, cười nói: “Tất cả lớn nhỏ, một tay ta toàn bộ xử lý hết!”
Tưởng Huyền và Tưởng Bạch cảm thấy chơi vui, giương tay nhỏ bé, kéo tay nhau, cười hì hì vòng Hạ Viên vào bên trong, một trái một phải hôn lên má Hạ Viên. Tưởng Hoa An cũng không cam chịu lạc hậu, cũng hôn lên thái dương Hạ Viên. Một bên nhẹ nhàng nói: “Sinh nhật vui vẻ!”
Hạ Viên bả đầu nằm trong lòng Tưởng Hoa An, cực kỳ ngọt ngào.
Một lát sau, tiếng cười một nhà bốn người bay thẳng ra ngoài phòng.
HOÀN CHÍNH VĂN