Thiên Kim Hạ Phủ
Chương 99 : Tưởng bạch chia màu sắc
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Edit: hoacodat
Nửa tháng sau khi Tưởng Huyền Tưởng Bạch chọn đồ vật đoán tương lai, lại đến phiên Tưởng Thanh chọn đồ vật đoán tương lai. Tưởng Thanh ngồi ở trên đài hưng phấn sờ sờ món này, sờ sờ món kia, cuối cùng bắt lấy một cây thương gỗ có chùm tua đỏ, gánh mộc thương lên trên vai, cười hì hì nhìn về phía những người lớn.
Tất cả mọi người vỗ tay nói: “Thanh ca nhi không hổ danh là thành viên võ tướng, một lần bắt lấy đã bắt thương Hồng Anh rồi!”
Trần Châu thấy Tưởng Thanh gánh mộc thương trên vai, lại sợ bé không cẩn thận sẽ làm thương tổn chính mình, vội đi lên muốn ôm bé xuống dưới. Tưởng Thanh thấy Trần Châu đã tới, tay trái lại bắt lấy một món trên đài, bắt một hộp mực đóng dấu, miệng nhất thời kêu “Ô ô”, chỉ về Tưởng Bạch, để cho Trần Châu ôm bé đi qua chơi cùng Tưởng Bạch. Còn lấy hộp đựng mực đóng dấu vừa bắt được đưa cho Tưởng Bạch chơi đùa.
Tưởng Huyền thấy tay Tưởng Thanh và Tưởng Bạch đều có này nọ chơi, bé cũng không yên rồi, dùng ngón tay chỉ lên trên đài vừa mới chọn đồ vật đoán tương lai, ý là bé cũng muốn đi lên lấy một món. Thượng Tiệp ở đầu kia nhìn thấy, cười nói với bà vú: “Cứ cho Huyền ca nhi bắt lần nữa đi!”
Bà vú cười đặt Tưởng Huyền trên đài chọn đồ vật đoán tương lai. Tưởng Huyền đây là lần thứ hai “Chọn đồ vật đoán tương lai”, tất nhiên có kinh nghiệm hơn, chọn chọn lựa lựa, dưới nách bên trái trước kẹp một món vật nhỏ, tay trái và tay phải đều cầm một món. Nhất thời lại nhìn trúng một vật khác, chính là vọt tới nhưng không bắt, mặt bánh bao nghiêm túc nghĩ nghĩ, ngồi thẳng thân mình, giơ tay phải lên, tay phải thật cẩn thận đưa đồ vật này nọ phóng lên trên đầu, nghĩ để tay phải thảnh thơi tới bắt này nọ.
Mọi người thấy được Tưởng Huyền đem đồ vật đặt lên trên đầu, nhưng đặt vài lần đều phóng không xong, không khỏi “phốc” nở nụ cười, nên bảo bà vú giúp đỡ hắn phóng. Bà vú cười đưa tay giúp Tưởng Huyền đè lại này nọ đặt ở trên đầu, làm cho tay phải hắn bắt thêm một món nữa, thắng lợi trở về.
Hạ Viên ôm Tưởng Bạch đứng ở một bên cũng cười không ngừng. Đợi bà vú bế Tưởng Huyền lại đây, đặt Tưởng Bạch xuống dưới đất, để nàng và Tưởng Huyền Tưởng Thanh cùng chơi đùa. Trần Châu thấy Tưởng Thanh và Tưởng Huyền tranh giành này nọ ngoạn, cũng không tranh giành cùng Tưởng Bạch, không khỏi cười nói: “Thanh ca nhi cũng kỳ quái, không chịu để cho Huyền ca nhi, lại chịu nhường cho Bạch ca nhi. Như là biết Bạch ca nhi và hắn không giống nhau vậy!”
Vì thời điểm Tưởng Bạch sinh ra không bảo đảm, phủ Tướng quân từ Tưởng lão phu nhân, cho tới tiểu nha đầu, đối nàng đều có chút thương tiếc, Trần Châu cũng không ngoại lệ. Không biết là chịu ảnh hưởng thái độ Trần Châu hay là như thế nào, Tưởng Thanh chỉ thích thân cận Tưởng Bạch. Chơi một hồi lâu, thấy Lý bà vú và Trương bà vú muốn ôm Tưởng Huyền và Tưởng Bạch đi ngủ trưa, Tưởng Thanh lại kéo lấy tiểu y giác của Tưởng Bạch “A a” kêu, lại không chịu thả Tưởng Bạch ra. Trần Châu không còn cách nào khác, đành phải nói với bà vú: “Thôi thế này, để cho Thanh ca nhi và Huyền ca nhi Bạch ca nhi ngủ trưa cùng nơi đi!” Bạn đang đọc truyện tại diễn đàn.
Trên giường nhỏ ngủ trưa đột nhiên nhiều thêm một cái Tưởng Thanh, Tưởng Huyền và Tưởng Bạch hưng phấn lên, làm sao ngủ được? Ba tên ngươi vén vén ta, ta vén vén ngươi chơi đùa.
Hạ Viên âm thầm tính ngày, biết lúc này là kỳ an toàn, lặng lẽ buông lỏng một hơi, đợi nghe được Tưởng Hoa An nói, tự nhiên rất tán thành.
Tưởng Hoa An vẫn thấy chưa đủ, lại ở bên tai Hạ Viên nói chút chuyện mê sảng làm người ta mặt đỏ tim đập, hai tay xoa nắn nơi nơi, đợi lúc Hạ Viên động tình, không thiếu được lại tới thêm một lần.
Mùa hè dần tới, Tưởng Huyền và Tưởng Bạch cũng đi đường được rồi, sinh trưởng thập phần khả quan. Vì hai cái tiểu tử này lớn nhanh, Hạ Viên vội vàng làm đồ lót mùa hè cho bọn hắn. Đợi làm xong đồ lót, Hạ Viên nhìn châm tuyến trong giỏ bố trí lộn xộn, các loại màu sắc đều có, liền suy nghĩ phải làm hai con rối cấp Tưởng Huyền và Tưởng Bạch chơi đùa. Nhất thời ngẩng đầu thấy Tưởng Huyền và Tưởng Bạch đang chơi đùa trước mặt mình, thuận miệng nói với bọn họ: “Tiểu Huyền, Tiểu Bạch, giúp nương phân ra các loại màu khác nhau, hồng đặt ở một chỗ, lam cũng đặt ở một chỗ, không cần xen lẫn cùng nhau.” Nàng vừa dứt lời, Tưởng Huyền và Tưởng Bạch đã đi lên lấy giỏ châm tuyến lộn xộn đổ ra. Tưởng Huyền tìm một dải vải dài hơi chút lộn xộn, ở trong tay vò qua vò lại chơi. Tưởng Bạch vẫn đứng ở bên bàn, chính xác sắp xếp từng màu vải khác nhau, hồng xanh lá xanh đen vàng nhạt tím thẫm các loại..., mỗi loại mở ra để một chỗ, ở trên bàn để mấy đống nhỏ.
“Ôi, thiếu phu nhân, ngài nhìn Bạch ca nhi xem, chính xác phân được các màu khác khác nhau này. Mọi người khen Bạch ca nhi thông tuệ, này cũng không khen sai.” Lý bà vú vui mừng nhướng mày khích lệ.
Lúc này Hạ Viên lại có chút nghi hoặc, Tưởng Bạch là thông tuệ trời sinh, hay là cùng lai lịch như mình?
Hạ Viên vì thành công giấu diếm được Quý Thư, sớm đem đoạn ký ức kiếp trước như là một ký ức xa xôi, lúc này nhớ lại thậm chí có chút mơ hồ, hiện giờ nhìn Tưởng Bạch, cảm thấy lại cảnh giác. Nữ nhi chính mình tân tân khổ khổ 10 tháng mang thai sinh ra, tóm lại hi vọng nàng thuần túy chính là nữ nhi của mình, đây cũng là nguyên nhân mình tình nguyện diệt đi dấu vết kiếp trước, chỉ thuần túy làm nữ nhi Quý Thư.
Nghĩ tới Tưởng Bạch vừa ra đời thiếu chút nữa không bảo đảm, sau lại có lần mặc xiêm y nữ oa lại phát sốt nặng, Hạ Viên lại bất an. Những ngày kế tiếp, Hạ Viên lại âm thầm quan sát Tưởng Bạch, thấy nàng ngoại trừ có chút thông tuệ, những phản ứng khác cũng không khác mấy với hai tiểu oa nhi Tưởng Huyền và Tưởng Thanh, cũng không có lộ ra điểm đặc biệt khiến mình sợ hãi, nên âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đợi đến mùa thu, Quý Thư đến nông thôn chúc thọ Trịnh bà tử trở về, cầm mấy cái tượng điêu khắc gỗ Trịnh Minh Nghiệp làm căn nhà nhỏ vội tới cho Tưởng Huyền và Tưởng Bạch ngoạn. Hạ Viên thấy căn nhà nhỏ kia hình dạng giống như xe đẩy kiếp trước, còn thêm dây cót phía dưới, đặt xuống đất tựa như xe đẩy đồ chơi “Đát đát” chạy, vội cầm đưa cho Tưởng Huyền và Tưởng Bạch ngoạn. Vì nàng còn có nghi ngờ, mặc dù suy nghĩ rất nhiều biện pháp không dấu vết thử, vẫn không thể yên tâm, hội này cố ý chú ý đến phản ứng của Tưởng Bạch, thấy được nàng và Tưởng Huyền giống nhau vừa hiếu kỳ vừa vui mừng nhìn tượng điêu khắc gỗ căn nhà nhỏ bỏ xuống đất chạy, thế này mới hoàn toàn yên lòng. Tưởng Bạch, quả thật thuần túy là nữ nhi của mình!
Vì chuyện này, Hạ Viên có chút áy náy, nữ nhi bất quá chỉ thông minh mưu mẹo chút, chính mình đã nghi hoặc loạn xạ, thật sự không nên, nhất thời lại càng yêu thương Tưởng Bạch hơn nữa.