Thiên Kim Hạ Phủ
Chương 12 : Một viên nốt ruồi mỹ nhân
Ngày đăng: 12:18 30/04/20
Tiểu tử, sao ngươi lại tới nữa? Sáng sớm Hạ Viên đến đại sảnh Hạ lão thái thái, nhìn thấy Đào Linh Kiệt, có chút ngạc nhiên, hôm qua vừa mới tới, sao hôm nay lại tới nữa? Lại nghe Thượng Thư phu nhân đang cùng nói chuyện với Hạ lão thái thái: “Hôm qua trở về tới đêm cũng không an tâm, sáng sớm hôm nay tính để người hỏi thăm thư nhi một chút, suy nghĩ lại vẫn là tự mình đến thôi! Thấy thư nhi hoạt bát khỏe mạnh, vậy là tốt rồi. Nghe là ta đi, Kiệt nhi liền quấn quýt phải dẫn hắn, nói hắn có chuyện muốn nói với thư nhi. Tiểu hài tử nhà này, đã biết đẩy muội muội là sai rồi, đây là muốn đến xin lỗi đấy!”
Xin lỗi mà trừng mắt to như muốn ăn tươi nuốt sống thế kia? Hạ Viên liếc mắt nhìn Đào Linh Kiệt, lại đi qua thỉnh an Hạ lão thái thái và Thượng thư phu nhân, còn chưa có phúc lễ xuống, đã sớm bị Thượng thư phu nhân ôm lấy, cũng không đợi nàng nói gì, nói liến thoắng: “Một ngày không gặp, lại cao hơn chút rồi.” Nói xong để Hạ Viên ngồi bên cạnh, hướng Đào Linh Kiệt nói: “Chẳng phải con nói có lời muốn nói với muội muội sao?”
Hạ Viên ngẩng đầu lên, thấy Đào Linh Kiệt nhìn mình có vẻ vô cùng sốt ruột, một lúc lâu mới chậm chạp tới đây cẩn thận hỏi: “Muội muội, ngươi có còn nói được hay không?”
Hả, Hạ Viên không khỏi lắc đầu, nhóc con này sao vậy?
“Thật ngươi không thể nói rồi?” Đào Linh Kiệt sắc mặt kinh hoảng, khoa tay múa chân béo núc ních nói: “Ta không phải cố ý, thật không phải cố ý! Đợi về nhà, ta nhất định tìm tiểu ca ca cởi bỏ chú ngữ.” Nói xong đã đứng lên kéo tay Thượng thư phu nhân nói: “Tổ mẫu, chúng ta nhanh nhanh trở về đi, chỉ sợ muộn sẽ không kịp.”
“Cái gì không kịp?” Thượng thư phu nhân đang ngồi ngay ngắn bất động, vỗ tay Đào Linh Kiệt nói: “Cái đứa nhỏ nhà ngươi, hôm nay làm sao thế?”
“Hu hu, muội muội sẽ không nói nữa!” Đào Linh Kiệt khóc lên, nghẹn ngào nói ra sự tình.
Thì ra ngày hôm qua hắn bị oan uổng, thân hình núc ních tức giận trở về, lại đi tìm tiểu ca ca hỏi có biện pháp nào có thể làm người ta không nói được nữa. Ca ca đang đọc sách, thuận miệng dỗ hắn nói lấy hình nộm, viết tên người kia lên, sau đó lấy kim châm khâu lại cái miệng nhỏ của hình nộm kia, miệng nói mấy câu chú ngữ: “Hôm trước có một tiểu hài tử nói dối, hôm qua lúc ngủ, Diêm Vương đến cắt đầu lưỡi nàng.” Nói xong câu ấy liền chôn hình nộm kia, người nọ sẽ không nói chuyện được nữa. Đào Linh Kiệt tin là thật, gọi một lão bộc giúp đỡ làm một cái hình nộm, sau đó viết tên Hạ Viên lên, tìm một tiểu nha đầu, bắt nàng ta khâu lên miệng cái hình nộm ấy, lại lặng lẽ trộm đến trong vườn, chôn cái hình nộm nhỏ đó xuống. Ai ngờ sau khi chôn cái hình nộm kia, hắn lại một đêm không ngủ ngon, rất sợ Hạ Viên sẽ không còn nói nữa, cho nên sáng sớm liền quấn quýt lấy Thượng thư phu nhân dẫn hắn đến gặp Hạ Viên, lúc này thấy Hạ Viên không nói lời nào, liền hoảng, nghĩ câu chú ngữ thực ứng nghiệm.
“Sau này cách Sử Duyệt xa một chút là được!” Hạ Ý cũng không để bụng, chỉ dặn dò Hạ Viên: “Chiều nay còn phải đến chỗ Hân cô cô học xem tướng, muội nên đến sớm, chỗ tiểu lầu kia thiếu chỗ, nếu muội không đến sớm, phải ngồi ở đằng sau đấy. Cô cô lấy quyển sách cho chúng ta nhìn, đến chỗ muội thì đã xem xong hết rồi.”
Hân cô cô trong miệng Hạ Ý, chính là tiểu nữ nhi con vợ cả của Đại phòng Hạ Tiềm Kim – Hạ Hân. Hạ Hân năm nay vừa mười tám tuổi, nhưng vẫn chưa phối hôn. Vì các cô nương Hạ phủ chỉ được giới hạn học xem tướng mạo, mà thuật xem tướng mạo của Hạ Hân xem như còn có chút thành tựu, liền bảo nàng mỗi cuối tháng đến lầu các Hạ phủ dạy các cô nương dưới mười tuổi học xem tướng một canh giờ.
Đợi học xong trở lại phòng, Hạ Viên liền gẩy gẩy sờ soạng lông mi của Hạnh Nhân nhìn xem, không phát hiện có nốt ruồi ẩn trong lông mi, thất vọng nói: “Như thế nào ngươi một viên nốt ruồi cũng không có?”
“Cái gì mà một viên nốt ruồi cũng không có?” Quý Thư vén mành đi vào, cười nói với Hạ Viên: “Hôm nay đã học những gì? Nói lại cho nương nghe một chút?”
Hạ Viên thanh âm trong trẻo nói: “Buổi sáng học nhận biết chữ và lâm thiếp (tập viết theo chữ có sẵn), buổi chiều cùng Hân cô cô học xem tướng mạo, hôm nay học là xem nốt ruồi. Cô cô nói, nốt ruồi cũng chia thành nốt ruồi hiện và nốt ruồi ẩn. Còn có một loại nốt ruồi ẩn trong bộ lông, là nốt ruồi cát (tốt). Nương, để con nhìn xem nương có nốt ruồi cát hay không nha!” Hạ Viên nói xong đi qua vạch vạch lông mi Quý Thư, thấy cũng không có nốt ruồi, nên lại đi vạch tóc nhìn tai của Quý Thư, đều trơn bóng như ngọc, một chút điểm đen cũng không có, không khỏi lầu bầu nói: “Muốn tìm một cái nốt ruồi, cũng khó như vậy sao?”
Quý Thư nghe vậy không khỏi vui vẻ, cười nói: “Trong phủ đầy người như vậy, sao lại không có người có nốt ruồi chứ, ở gian ngoài có một tiểu nha đầu tên Tiểu Hồng, ở trên má còn không phải có một viên nốt ruồi sao. Mọi người đều gọi nàng ấy là Mỹ Nhân nốt ruồi đấy!”
Đang nói, lại có nha đầu vén mành, nói có nha đầu Thu Thủy bên người lão thái thái đến đây.
“Thiếu phu nhân, Trấn Nam phu nhân và An Bình Hầu phu nhân đến đây, lão thái thái mời thiếu phu nhân dẫn theo thư nhi đi ra ngoài gặp một lát!” Thu Thủy tươi cười đi vào nói: “Hai vị phu nhân đều chỉ đích danh muốn gặp thư nhi!”