Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 20 : Thật sự là hợp ý

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Việc chọn Tư Tú nữ quan cho Tiểu công chúa cuối cùng cũng có kết quả, là tuyển Đại nữ nhi duy nhất của Trấn Nam phu nhân Trầm phu nhân - tỷ tỷ của An Bình Hầu phu nhân. Mọi người trong phủ đang bàn tán về chuyện này, phu nhân tướng quân Thượng Tiệp lại chạy tới, nói với Quý Thư: “Ta từ An Bình Hầu phủ đến đây, nữ nhi kia của nàng nhìn rất đáng yêu. Vì nhớ tới lần trước An Bình Hầu phu nhân là mượn Viên nhi đến miếu Tử Mẫu cầu Phượng đèn, sau đó mới sinh hạ tiểu nữ nhi. Ta đến đây cũng là mượn Viên nhi về, cũng muốn theo ta đến miếu Tử Mẫu thỉnh Phượng đèn hồi phủ thôi! Nhưng không cho thoái thác ta!” Nói dứt lời, không đợi Quý Thư trả lời, bế Hạ Viên bước đi, còn bỏ lại một câu: “Cam đoan ba ngày sau trở về, một sợi tóc cũng không thiếu.” 



“Người phủ tướng quân này sao giống cường đạo vậy? Vừa mới nói đã bế thư nhi đi rồi, cũng không quản người ta có nguyện ý hay không?” Mấy nha đầu Xuân Oanh Thu Yến thấy Thượng Tiệp bế Hạ Viên ra cửa phòng, đuổi ra tới cửa, đã không còn thấy bóng dáng đâu, đành phải quay về nói với Quý Thư: “Lần trước là An Bình Hầu phu nhân đến mượn thư nhi, lần này là Tướng quân phu nhân, lần tới cũng không biết là ai nữa?” 



“Các ngươi yên tâm, trong các phủ không có nữ nhi, cũng chỉ có An Bình Hầu phu nhân và Tướng quân phu nhân thôi. Những phủ khác, cho dù chính thất không sinh nữ nhi, cũng có thị thiếp sinh ra vài đứa. Huống hồ từ trước đến giờ chỉ có đau buồn vì không có nhi tử, đau buồn không có nữ nhi cũng ít thôi. Bất quá vì An Bình Hầu phu nhân và Tướng quân phu nhân rỗi rảnh quá nên phát hoảng, nhi tử lại hơi lớn, thế này mới nghĩ muốn có một nữ nhi.” Lý Quyển đúng lúc đến cửa, thấy Hạ Viên bị Thượng Tiệp ôm đi, Quý Thư đang ôm Hạ Nặc không ngăn lại kịp, lúc này cười nói: “Tướng quân đại nhân say mê võ học, lúc đầu Tướng quân phu nhân vì hắn sinh năm nhi tử, tất nhiên cũng dập tắt tâm tư nạp thiếp. Có điều Tướng quân đại nhân có năm nhi tử, lại không có nữ nhi, Tưởng lão phu nhân trong phủ lẩm bẩm nói chẳng lẽ đến thế hệ này thật không thể sinh ra nữ nhi nữa sao. Tướng quân phu nhân vừa nghe lời này, sợ lão thái thái nhét người vào phòng Tướng quân đại nhân sinh nữ nhi, đành phải tự mình vội vàng đến miếu Tử Mẫu khẩn cầu muốn sinh một nữ nhi, ai ngờ năm sau sinh hạ ra một nam hài, chính là tiểu ca nhi Tương Hoa Cái lần trước nhìn thấy ở An Bình Hầu phủ đấy, nhìn khá tuấn, có điều không thích cười lắm. Lần này chắc là lão thái thái trong phủ nói gì đó nữa rồi, Tướng quân phu nhân lúc này mới vội vàng đến mượn thư nhi, nhất định phải sinh một đứa nữ nhi ra mới thôi!” Nói xong che miệng cười không ngừng. 



Lại nói đến Hạ Viên bị Thượng Tiệp bế lên xe ngựa, một đường đến phủ Tướng quân, sớm có bà tử nha đầu đi ra đón vào. Tưởng lão thái thái nghe Thượng Tiệp đón Hạ Viên đến phủ, chuẩn bị đến giờ dần sáng mai đến miếu Tử Mẫu cầu Phượng đèn, nên đi ra nhìn xem, mắt thấy Hạ Viên trắng noãn đáng yêu, vội gọi người chuẩn bị điểm tâm cho nàng ăn, cười nói: “Khó ai lại nhu thuận như vậy, chẳng trách lần trước An Bình hầu phu nhân kia đến đây, miệng nhắc tới là khen không ngớt!” bạn đang đọc truyện tại diễn đàn Lê Quý Đôn...



“Woaaa, tiểu muội muội thật đáng yêu!” Toàn bộ sáu nhi tử của Tướng quân phu nhân đều chạy đến đây, “chậc chậc” khen nói: “Nương ôm tiểu nữ oa từ đâu về thế, có phải sau này sẽ ở nhà chúng ta luôn không?” 



“Vị muội muội này, năm trước đệ đến phủ Trưởng công chúa đã gặp qua rồi.” Tưởng Hoa Cái chen vào các ca ca, nhìn qua nói: “Lớn lên rất nhiều rồi!” 




Tướng quân phu nhân, ngài có cần bưu hãn hơn một chút nữa không? Đầu Hạ Viên đầy hắc tuyến (vạch đen), lại nghe Quý Thư cười nói: “Viên nhi vẫn còn nhỏ, lúc này thì biết cái gì? Cho dù phu nhân thích nàng, lúc này nói vậy vẫn còn hơi sớm, đợi nàng lớn lên lại bàn tiếp, cũng thỏa đáng.” 



“Đợi lớn lên mới bàn, chỉ sợ đã bị người ta cướp đi mất rồi.” Thượng Tiệp cười hì hì nói: “Ta chưa gặp qua tiểu nữ nhi nào còn nhỏ lại biết chuyện đến vậy! Không cầu làm con dâu, chẳng lẽ chờ trơ mắt nhìn người ta tới cầu đi sao? Thật ra ta thuận đường ở miếu Tử Mẫu nhờ ông Từ vì thư nhi cùng vài nhi tử nhà ta hợp bát tự rồi, đều hợp cả. Nếu không tin, lại bảo Hạ lão thái gia hợp lần nữa đi!” Nói xong liếc mắt đánh giá mọi người trong Hạ phủ một cái, âm thầm tính toán: huống hồ Viên nhi là nghĩa nữ Trưởng công chúa, không nói ta, chỉ sợ An Bình Hầu phu nhân Trấn Nam phu nhân đã nảy lòng tham rồi, nếu không cướp đoạt trước, thế nào còn đến phần chúng ta? 



Vì đến miếu Tử Mẫu cầu Phượng đèn, người đến cầu Phượng đèn phải đến báo canh giờ bát tự, lúc trước Quý Thư đã đưa canh giờ bát tự báo cho An Bình Hầu phu nhân, Thượng Tiệp bế Hạ Viên hồi phủ, tất nhiên biết canh giờ bát tự Hạ Viên là từ miệng An Bình Hầu phu nhân. Hơn nữa, ông Từ trong miếu Tử Mẫu, vốn là đường đệ của Hạ lão thái gia, trong Huyền học cũng là người tài giỏi. Chỉ vì năm đó có chuyện thương tâm, sau đó xuất gia làm ông Từ, bây giờ là ông ấy hợp bát tự, Hạ lão thái gia sẽ không phản bác. Thượng Tiệp nói ra những lời này, cũng là nói đùa. Mọi người trong Hạ phủ nhất thời đều trầm mặc.



Tiểu Viên Cầu mới bốn tuổi thôi, việc này phải tính làm sao? Nhất thời Quý Thư sợ Hạ lão thái thái và Hạ phu nhân nói ra cái gì, không khỏi giương mắt nhìn Tương Hoa An và Tương Hoa Cái bọn họ, nhanh chóng suy nghĩ phải nói ra lời từ chối gì mới tốt. 



“Ôi ôi...” Hạ Viên đột nhiên xoa bụng nói: “Nương, con đau bụng!” Không đau không được, không đau có thể sẽ bị qua loa gả cho người đấy!