Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 4 : Áo ngực nhỏ hương diễm

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Xuân Oanh nghe thấy tiếng động, ngoảnh lại thấy Hạ Niên đứng bên cửa, muốn gọi cô gia, lại thấy cô gia đưa một ngón tay khẽ “Suỵt” một tiếng, đành phải nuốt lời chào hỏi vào bụng, vì biết Hạ Niên và Quý Thư khi ở chung không... muốn cùng nha đầu bà tử ở bên cạnh, lặng lẽ lui xuống.



Quý Thư quay đầu không thấy Xuân Oanh, lại thấy Hạ Niên đứng ở cửa, cười nói: “Sao lại không đi vào?”



Mặt Hạ Niên sớm đã xuân về hoa nở (tràn ngập ý cười như hoa), lúc này có ý chọc cười nói: “Ta đứng chỗ này nhìn nương tử dạo bước, vừa xem đã ngây cả người!”



Quý Thư hé miệng cười, còn chưa nói gì, lại nghe được Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu đã tỉnh, vội vã gọi người đi vào bế đi tiểu. Rồi lại có tiểu nha đầu được Đổng thị sai mang đồ tới, vội vàng xem qua này nọ, bảo Xuân Oanh cấp thưởng cho tiểu nha đầu. Thu Yến lấy ra một bộ, lúc này đưa tới chỗ Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu ướm thử, cười nói: “Tiểu thư, cái bao tay cho trẻ con này lớn như vậy thật vừa được sao? Nô tỳ nhìn có thể thu nhỏ lại bằng cách đươm một cúc áo.”



Quý Thư đi qua kiểm tra một chút nói: “Lớn như vậy là được. Em thu nhỏ miệng lại khi khâu tới bên trong, thu giống như chúng ta làm bánh cuộn rau củ, vậy có thể cho ca nhi thư nhi phát triển tay chân, lại ở khe hở bên cạnh khâu một cái cúc áo.”



Nguyên lai đôi long phượng thai tối ngủ có khi không cẩn thận cào mặt mình, làm một hai vệt đo đỏ, bởi vậy Quý Thư suy nghĩ làm cho bọn họ một đôi bao tay nhỏ nhắn mỏng manh, buổi tối khi ngủ sẽ bao tay bọn chúng lại. Cứ như vậy, cho dù bọn họ có cào mặt mình, cũng không cào bị thương được.



Hạ Niên thấy Quý Thư bận rộn tới lui, bọn nha đầu cũng không thấy đâu, mới chịu đi lên nắm tay nàng nói chuyện, bên ngoài bức rèm lại truyền đến thanh âm của Hạ phu nhân: “Ta nghe cháu ta vừa khóc vừa náo loạn đến sưng cả rốn, bây giờ đã tốt hơn chưa?”



Xuân Oanh đã vội ra mở rèm cho Hạ phu nhân đi vào. Quý Thư nghe thấy tiếng, vội đi tới đón, đỡ Hạ phu nhân ngồi vào chỗ của mình, lại để cho người mang trà lên.



Hạ phu nhân thấy Tiểu Cảm Lãm đang ngoan ngoãn mút ngón tay, đi tới vén đồ lót nhìn rốn, thấy giống như ngày thường, lúc này mới yên lòng, quay đầu nói với Quý Thư: “Đại phu tuy nói không sao, nhưng cũng phải nghĩ biện pháp. Mỗi lần khóc rốn lại sưng lên, tóm lại không tốt.”


Buổi trò chuyện làm Hạ phu nhân cũng có chút cảm khái, nhớ tới đại nữ nhi gả đi không được như ý của mình, vẫn cười nói: “Nữ nhi gả đi, chính là bát nước đổ ra ngoài, mạng tốt, phu quân và bà bà cũng có chút quan tâm, mệnh không tốt, chỉ có thể dựa vào phu gia (chồng). Thân gia lão thái thái yên tâm, Quý Thư là một người biết lễ, vào cửa Hạ gia, chính là người Hạ gia, hiện tại lại sinh long phượng thai, cùng Tiểu Niên rất ân ái, lấy việc có thương có lượng (bàn bạc với nhau), Hạ gia cũng không bạc đãi nàng.”



Trịnh bà tử nghe Hạ phu nhân nói những lời này, cảm thấy cực kỳ mãn nguyện, cười nói: “Phu nhân thân gia thật là một người phúc hậu, có những lời này của phu nhân thân gia, Quý Thư tất nhiên là phúc duyên vô song (duyên số hạnh phúc vô cùng)“.



Hai bên trò chuyện thật vui vẻ, Trịnh bà tử ở Hạ gia dùng cơm, được Hạ Niên tự mình tiễn về Trịnh gia.



Hạ Niên đưa Trịnh bà tử về Trịnh gia xong, sợ Quý Thư tưởng nhớ, vừa về đến nhà liền muốn đến báo cho nàng hay Trịnh bà tử đã về nhà an toàn, mới đến cửa phòng, thấy tất cả bọn nha đầu đều không ở đây, lại nghe trong phòng có tiếng cười nói: “Tiểu thư, lúc trước người làm mấy cái áo kiểu dáng cổ quái, nhìn giống như người ta mặc áo giáp ra chiến trường, chính là cái này có chút mỏng manh xuyên thấu, lại dùng là vật liệu may mặc, nhìn thật là cổ quái. Chính là tiểu thư tự mình làm ra, làm xong cũng không mặc qua lần nào, thừa dịp bây giờ không có ai, cần thử xem sao?”



“Haizz, này hả, nhớ tới lúc ấy ta làm mấy cái quần áo, dụ dỗ nương ta mặc lên một lần, sau đó bà lại không chịu mặc, lại dụ dỗ Nhị tẩu mặc. Cũng không biết khi Nhị tẩu mặc vào sẽ là hình dáng gì?” Quý Thư cười giòn nói: “Các em đi đóng cửa phòng, để ta thử xem mặc vào thì có hình dạng thế nào?”



Hạ Niên nghe nha đầu đến đóng cửa phòng, thần sắc quỷ dị, thân chợt lóe núp dưới cánh cửa, dùng hai ngón tay chọc thủng vào, muốn nhìn xem một chút cái gì là áo ngực. Dưới ánh nến mờ nhạt, thấy Quý Thư chậm rãi cởi tháo dây đai lưng, lộ ra vai, tiếp theo ngoại trừ bỏ đi áo trong, quay lưng lại, tiếp nhận cái kiện (vật) con con kiểu dáng tròn tròn gì đó mặc lên người, lại khoác một chiếc sa mỏng phủ thêm, trên vai thắt nút kết, thế này mới xoay người lại hỏi các nha đầu: “Có đẹp không?”



Dưới ánh nến, sa mỏng Quý Thư mặc lại loáng thoáng lộ ra chiếc áo ngực bên trong, chiếc áo ngực giữ bộ ngực vô cùng tốt, bao vòng quanh hai khối hình bán cầu, trắng sáng tươi đẹp, có lồi có lõm, có một loại mị hoặc không nói nên lời.



“Thật kỳ quái!” Xuân Oanh và Thu Yến đồng loạt đều đỏ mặt tía tai nói: “Tiểu thư, cái sa này thật trong suốt, áo ngực lại lộ nhiều da thịt như vậy, vẫn là đừng mặc!”



“Thật tiêu hồn!” Hạ Niên đứng ngoài cửa sổ rình xem lúc này thiếu chút nữa phun cả máu mũi, lần đầu tiên lĩnh hội cái loại cảm giác kích thích khi rình xem cái loại hương diễm như này, chỉ hận đêm nay vẫn phải nghỉ ở thư phòng, lại không biết phải nhịn đến đêm mai thế nào.