Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 5 : Một phòng thoang thoảng mùi hương

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


“Quá khó coi!” Xuân Oanh và Thu Yến nhìn thấy không thể để Quý Thư mặc áo ngực như vậy được, vội vã đưa xiêm y cho nàng: “Tiểu thư nhanh nhanh thay đổi xiêm y đi, thứ này sau này cũng đừng mặc nữa, nếu để cô gia nhìn thấy, còn tưởng là yêu nghiệt vào tới đấy!”



Quả nhiên, người không cùng thời, mặt thẩm mỹ có khác biệt. Quý Thư khẽ lắc đầu, đổi lại xiêm y vốn có, để áo ngực lên trên giường, lại nghe bên ngoài cửa sổ có tiếng vang, không khỏi cả kinh hỏi: “Ai?” Xuân Oanh và Thu Yến sớm đã đi ngoài nhìn xem. Lại nghe được thanh âm của Hạ Niên nói: “Là ta!”



“Thế nào lúc này mới trở về, chẳng lẽ khi đưa a ma (bà) trở về, mọi người lưu chàng uống rượu sao? Nhớ vào ngày này những năm trước, nhà của ta sẽ bắt đầu ủ gạo.” Quý Thư tiện tay giấu áo ngực qua một bên, thấy Hạ Niên đi vào phòng, hình như rất vội, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, Xuân Oanh và Thu Yến trước đã đi thư phòng thu thập chuẩn bị để Hạ Niên đi qua nghỉ ngơi, chính mình đi rót một ly trà đặt vào trong tay Hạ Niên nói: “Khát nước sao? A ma ta thấy cách nhà không xa, bà không chịu ngồi cỗ kiệu xe ngựa gì cả, thế nào cũng muốn đi đường, thật làm cho chàng phải đi tới rồi lại đi về.”



“Ta thực là đói khát!” Hạ Niên nói lời hai nghĩa, thấy Quý Thư đổi lại xiêm y xưa nay hay mặc, trong đầu lại không ngừng nhớ tới hình ảnh nàng mới vừa mặc cái áo ngực kia... Dáng vẻ ấy, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cầm trà lên liền uống ực một cái cạn sạch, để chén lại trên bàn, thấy đôi long phượng thai đang ngủ say, nha đầu lại không có ở đây, không để ý nhiều, một phen bắt được Quý Thư, đặt lên trên giường liền hôn.



Quý Thư cảm giác thân mình Hạ Niên nong nóng, cũng có chút động tình, chỉ là Hạ phu nhân đã căn dặn, lúc này không thể để Hạ Niên ở lại trong phòng, chỉ đành nhẫn tâm đẩy ra nói: “Tướng công tốt à, đợi đêm mai lại...” Nói còn chưa dứt lời, môi lại bị chặn lại rồi, chỉ nghe Hạ Niên lẩm bẩm nói: “Chỉ hôn một chút!” Trong lúc hai người đang đưa đẩy lôi lôi kéo kéo, không nhìn đến hướng đi, không cẩn thận đụng phải chân giường của đôi long phượng thai đang ngủ, giường nhỏ đột nhiên lay động lắc lư.



“Oa oa...” Đôi long phượng thai đang ngủ say, đột nhiên lại bị chao đảo lung lay, đều khóc lớn lên.



“Ta phải đến thư phòng rồi!” Nghe thấy tiếng khóc của đôi long phượng thai, Hạ Niên chỉ đành buông tay Quý Thư ủ rũ đi tới thư phòng.



Buổi tối ngày hôm sau, trời đã kéo đêm đen, Hạ Niên liền dính ở trong phòng không chịu ra ngoài, còn đắc ý nói là giúp đỡ Quý Thư dỗ đôi long phượng thai ngủ.



Lão cha, trời còn rất sớm, người gấp cái gì nha? Hạ Viên bị Hạ Niên ôm trong lòng, chỉ nghe Hạ Niên thầm thì dỗ dành nói: “Tiểu Viên Cầu à, con nhanh nhanh ngủ đi! Ngủ càng nhiều, mới sớm nhanh lớn!” Lão cha ơi lão cha, người cứ nói như vậy ta rất khó đi vào giấc ngủ, tốt xấu gì cũng phải để lão nương cho ta ăn no, được ôm vào lòng ngực ấm áp, vỗ nhẹ ta vài cái, ta mới ngủ được! Lão cha, người dỗ tiểu hài tử thật sự là không có kinh nghiệm gì cả! Hạ Viên vừa cảm thán vừa bất mãn “Oa oa” khóc lên vài tiếng bày tỏ kháng nghị.



Bạn đang đọc truyện trên diễn đàn Lê Quý Đôn



Quý Thư để người bế Tiểu Cảm Lãm đi ra ngoài tiểu, để cho thư thái vui vẻ, thế này mới bắt đầu cho ăn, chỉ chốc lát, Tiểu Cảm Lãm đã ngủ mất. Đặt Tiểu Cảm Lãm lên trên giường nhỏ, đắp chăn tốt xong, Quý Thư mới tiếp nhận Hạ Viên trong tay Hạ Niên, hôn mấy cái cười nói: “Tiểu Viên Cầu ngoan ngoãn của ta, cha con miệng thì nói dỗ cho con ngủ, lại không cho con ăn, đương nhiên con không ngủ được, có phải không nào?” Nói xong bế Hạ Viên đi ra ngoài tiểu, lại lấy khăn mặt lau cho nàng một chút, thế này mới ôm trở về phòng cho ăn. Dù sao thể chất của Hạ Viên cũng chỉ là trẻ con, tuy nàng muốn xem kịch, nhưng người có lòng lại không đủ lực, ăn no liền chìm vào giấc ngủ.



Sau khi long phượng thai đã ngủ sâu, Hạ Niên đóng cửa phòng, kéo Quý Thư, lại không thân mật, chỉ nhỏ nhẹ nói: “Tối hôm qua ta đi vào không phải nhìn thấy nhìn thấy một kiện áo chưa từng nhìn thấy qua sao? Nàng mặc cho ta xem đi!”




“Qua chút thời gian nữa bọn chúng cũng không thể cùng một phòng với chúng ta. Phải chuyển bọn chúng ra ngoài sương phòng phía trước đi.” Hạ Niên nhẹ nhàng đi tới cất lời, từ phía sau ôm eo Quý Thư, đầu bả lên vai nàng, nhìn long phượng thai trên giường nói: “Hai đứa các con mau ngủ đi, chơi nữa chắc trời sáng luôn đấy.”



“Ô ô...” Tiểu Cảm Lãm thấy Hạ Niên bả đầu lên vai Quý Thư, thật không vui, lại ngồi xuống, một tay chỉ vào Hạ Niên, một tay khác vịn thanh chắn giường ô ô a a không biết là đang nói gì.



Ha ha ha, tiểu ca ca ghen tị! Ai bảo hai người thân thiết trước mặt tiểu hài tử chúng ta, không biết kiêng dè. Hạ Viên quyết định giúp đỡ Tiểu Cảm Lãm một phen, lúc này cũng bò dậy, vịn thanh chắn giường đứng vững lên, lấy tay bắt lấy đầu Hạ Niên đang đặt trên vai Quý Thư, cũng ô ô a a la hét.



“Chẳng lẽ hai đứa quỷ nhỏ này muốn tranh giành tình nhân với ta sao, không cho ta ôm nàng!” Hạ Niên ngạc nhiên buông Quý Thư ra, thấy đôi long phượng thai giương cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra răng thỏ, làm cái vẻ mặt cha dám xằng bậy liền cắn cha luôn đấy, không khỏi dở khóc dở cười.



Quý Thư thấy thế không nhịn được cười, quay đầu nói với Hạ Niên: “Chàng đi ngủ trước đi, ta dỗ chúng về giường ngủ đã.”



Hạ Niên xị mặt nói: “Ta cũng ngủ không được, sao không thấy nàng dỗ ta?”



Quý Thư nghe vậy, tự tiếu phi tiếu liếc nhìn Hạ Niên nói: “Đợi dỗ chúng nó xong, ta lại dỗ chàng!”



Hạ Niên nghe được lời nói đầy ám chỉ của Quý Thư..., xuân tình sớm đã nhộn nhạo, mặt mày hớn hở nói: “Ta lên giường chờ nàng!”



Nổi da gà đầy đất rồi! Hạ Viên âm thầm vuốt mồ hôi, a di đà phật, đôi này thật quấn quýt si mê.



Dỗ long phượng thai ngủ xong. Quý Thư khoác áo khoác, chỉ mặc áo lót, xoay người đến thổi tắt nến, ngoài cửa sổ ánh trăng len lỏi chiếu vào, chiếu lên trên người nàng. Hạ Niên chờ đợi đã lâu, không đợi được nàng chậm rãi đi đến, nhảy xuống giường bế nàng xoay một vòng, đặt lên giường, bắt hai chân nhấc cao, loay hoay bất diệc nhạc hồ (vô cùng phi thường nhuần nhuyễn). Lại nói vài câu tình ý khiến người phải mắc cỡ đỏ mặt bên tai Quý Thư.



Trong lúc ngủ mơ Hạ Viên lại trở mình, trong mộng liên tục thì thầm: a di đà phật, a di đà phật!