Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 6 : Ánh mắt quấn quýt si mê

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


“Chàng nghe một chút xem, hình như Tiểu Viên Cầu đang nói cái gì “Hủ“. Quý Thư nghe âm thanh Hạ Viên lúc mơ ngủ nói, che miệng Hạ Niên nói: “Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu đã đi đứng rồi, nhưng vẫn chưa nói chuyện. Chẳng lẽ lúc này trong mộng đang học nói chuyện sao?”



Hạ Niên cũng lắng tai nghe, kinh ngạc nói: “Giống như đang nói “Thước” gì đó, chẳng lẽ hôm nay nàng cho bọn nó ăn cháo gạo và đậu hủ, bây giờ mơ thấy đang ăn thứ này, trong mộng nói ra tiếng đó chứ?”



Qua ngày hôm sau, Quý Thư muốn chỉ bảo Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu nói chuyện, đầu tiên là dạy bọn họ học gọi “nương”, thấy bọn họ học nửa ngày mới phát rta được tiếng “nắm”, nhưng cũng rất vui sướng, ôm gọi tiểu tâm can bảo bối. Lại nói với Xuân Oanh cùng Thu Yến: “Đứa trẻ nhà ca ca ta chưa đầy một tuổi đã gọi cha và nương rồi, ta nghe thật rất hâm mộ, thấy Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu còn chưa nói chuyện, thật là sầu lo. Bây giờ nếu đã phát ra tiếng rồi, mấy ngày nữa nhất định sẽ nói được. Không làm gì phải dạy bọn chúng nói chuyện nhiều hơn.” Mấy ngày sau đó, Tiểu Cảm Lãm và Hạ Viên cũng phát được ra tiếng, mặt dù khẩu âm không chuẩn, ngẫu nhiên cũng phát ra được một hai tiếng. Bước đi đã vững vàng hơn rồi, có khi còn giơ tay chạy chậm từng bước.



Nhân trong viện đang làm bánh mè vừng, Hạ Viên thấy bánh mè vừng kia thật tinh xảo, hình dáng dẹp dẹp, hạt mè vàng óng ánh, hương thơm nức mũi. Nàng ăn một miếng vẫn chưa đã ghiền, liền một ăn thêm một miếng nữa, chỉ tiếc không nói được, đành phải chỉ chỉ lên bàn con kêu “Nha nha“. Kể từ khi Hạ Viên trở thành hài tử, cảm xúc không chỉ giống trẻ con, ngay cả đồ thích ăn cũng giống một đứa trẻ, đặc biệt rất thích ăn bánh ngọt kẹo đường...



Hạ Niên thấy Hạ Viên chỉ lên trên bàn, lại không chịu lấy bánh cho nàng, còn trêu nàng nói: “Tiểu Viên Cầu à, con gọi một tiếng phụ thân, phụ thân liền lấy bánh cho con!”



“Nắm, nắm!” Hạ Viên rất muốn gọi một tiếng phụ thân, ai ngờ nói ra lại từ nắm, cũng có chút bất đắc dĩ, nhất thời chỉ có thể làm dáng vẻ đáng thương mếu miệng, ô ô, người ta bất quá chỉ muốn ăn thêm một miếng bánh mè vừng thôi mà, có cần làm khó người ta như vậy không?



“Cha!” Bên cạnh bỗng nhiên truyền tới giọng nói của Tiểu Cảm Lãm, lớn tiếng hét lên: “Bánh!”



Không phải chứ? Tiểu ca ca huynh đã có thể nói rồi, còn nhảy ra tới hai từ? Hạ Viên thật bi phẫn rồi, vì sao mình không thể phát ra tiếng nói được? Chẳng lẽ nhân phẩm có vấn đề?



“Woaa, Tiểu Cảm Lãm có thể nói rồi!” Hạ Niên kinh hỉ, một phen ôm lấy Tiểu Cảm Lãm xoay một vòng, cười ha ha nhét bánh mè vừng vào miệng Tiểu Cảm Lãm. Tiểu Cảm Lãm đón lấy bánh mè vừng đắc ý nhìn Hạ Viên.



Hạ Viên yên lặng rơi lệ rồi, quyết định đi đến bức tường vẽ vòng tròn.




Tiểu ca ca ơi tiểu ca ca, chuyện này làm sao lại nói ra chứ? Hạ Viên âm thầm rịn mồ hôi, a a, nhất định phải tìm cách thông báo với cha mẹ, tiểu ca ca và ta bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, sau này phải thu liễm chút. Lại nghe Vương ma ma lẩm ba lẩm bẩm: “Người phòng này nhà chúng ta hơi thiếu chút, ca nhi thư nhi đều hơn ba tuổi, thiếu phu nhân vẫn chưa mang thai bụng thứ hai, bảo ta sao không lo lắng?”



Vương ma ma, thì ra đây là lý do ngươi lo lắng à! Hạ Viên lặng lẽ phì phì, ừm, theo chúng ta suy đoán, đây là bởi vì cha quá chịu khó, ngược lại không dễ dàng mang thai. Nếu như đến trong kinh thành, cha phải làm việc, hai người thiếu quấn quýt si mê, nói không chừng sẽ nhanh chóng có đệ đệ muội muội đấy!



Tới buổi chiều, Hạ Viên tìm cơ hội nói vào tai Quý Thư: “Nương, Vương ma ma mang ta và tiểu ca ca vào vườn dạo chơi, tiểu ca ca nói cho Vương ma ma nói tối hôm qua nương và cha ở trong chăn đánh nhau đấy!”



“Á!” Quý Thư nghe xong đỏ mặt, đợi Hạ Niên vào phòng, khi không còn ai, oán giận nói với Hạ Niên: “Đã thành thân mấy năm rồi, còn còn như lang như hổ. Tối hôm qua để Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu vào ngủ cùng, bảo chàng im lặng chút, nhưng chàng còn náo loạn, hôm nay Tiểu Cảm Lãm đã bắt chước nói với Vương ma ma đấy!”



Hạ Niên nghe xong cười cười, đoạn đi qua nói: “Nhưng thật ra là tối hôm qua nàng kêu quá lớn, mới làm cho bọn chúng biết đó chứ.”



“Chẳng phải chàng, như vậy... Ta làm sao có thể nhịn mà không kêu được chứ?” Khuôn mặt Quý Thư càng đỏ hơn, sau một lúc lâu hỏi: “Chẳng phải chàng có lời muốn nói với ta sao?”



“Ta xem lịch ngày, chọn ngày hai mươi tháng chín vào kinh. Vẫn nên chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi thôi.”



Ngày hai mươi tháng chín, là ngày tốt lên kinh. Mọi người nhà Trịnh gia và toàn bộ gia đình Đổng thị đều đến đưa tiễn, nói lời chào tạm biệt một lúc lâu. Đợi Vương ma ma và đám nha đầu thu thập này nọ lên xe ngựa xong, Quý Thư và Hạ Niên mới bế Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu lên xe ngựa.



Xe ngựa lộc cộc, đi đến kinh thành.