Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 87 : Thật anh minh thần võ (giỏi giang sáng suốt)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Edit: hoacodat 



“Viên nhi, muội khỏe hơn chưa? Thật dọa chết người!” Trần Châu mang Tiểu Hà đi vào, ngồi bên giường nhìn Hạ Viên, thấy sắc mặt nàng tốt hơn nhiều, thế này mới buông lỏng nói: “Hiện giờ đã tháng năm, đang lúc nắng nóng, rắn đều sợ nóng, ít khi đi ra. Lúc này không hiểu làm sao, thế nào lại ra một con rắn độc.” Nói xong thấy Hạ Viên đang chịu nóng, thuận tay cầm cây quạt, quạt cho Hạ Viên vài cái. 



Hạ Viên nghe Trần Châu nói thế, trong lòng nhảy dựng, trầm ngâm nói: “Chuyện này thật có chút cổ quái!” 



“Ta nói cổ quái là muội đó.” Trần Châu thấy Hạnh Nhân không ở đây, Tiểu Hà đang bận rộn vắt khăn lau mặt cho Hạ Viên, nàng tự sáp qua nói: “Muội hay lắm, đột nhiên lạnh nhạt với thiếu tướng quân mần chi? Nếu có thiếu tướng quân ở bên cạnh mình, không cần nói đến rắn, cho dù trăm con, cũng không cắn được muội.” 



“Ta...” Hạ Viên đơn giản bò dậy, lấy cái gối trúc đỡ lấy lưng. Thấy Tiểu Hà vắt khăn con đưa đến đây, lau mặt xong lại đưa khăn cho Tiểu Hà, thấy nàng đi ra, thế này mới rối rắm nói: “Muội là thấy ở cùng An ca ca rất thuận lợi, nên nghĩ muốn vắng vẻ huynh ấy một chút, xem huynh ấy sốt ruột thành cái dạng gì!” Ôi, kiếp trước người ta chưa từng nếm qua tình ái, lúc này còn chưa có lớn đã gả cho người, một chút cũng không được hưởng qua chuyện được nam hài tử theo đuổi, cho nhau rối rắm, càng rối rắm thì càng thêm ngọt ngào. Lúc này mới vừa vắng vẻ An ca ca mấy ngày, thượng đế đã trừng phạt ta sao? Thế mà rơi xuống một con rắn độc đến cắn ta! 



“Muội đó, thật không biết phải nói muội thế nào mới tốt?” Trần Châu chỉ chỉ vào thái dương Hạ Viên, “Người ta chỉ sợ có khúc mắc, muội lại ngại quá thuận! Muội lúc này lạnh nhạt thiếu tướng quân, cũng không sợ người khác nhân cơ hội gần gũi huynh ấy sao? Muốn ta nói, cái Mã Vân kia mặc dù là giúp muội hút nọc độc rắn ra ngoài, nhưng không chừng cũng không có lòng hảo tâm đó đâu!” 



“Muội cũng cảm thấy nàng ta khả nghi, nhưng mà lúc này nàng ta xem như đã cứu muội, muội còn suy nghĩ nghi ngờ nàng, nhưng sẽ làm người khác thất vọng chán nản. Con rắn độc kia đột nhiên bò ra, chính muội còn chưa kịp phản ứng, Mã Vân đã nhào đầu tới trước hút lấy độc, thực là có chút cổ quái.” Hạ Viên nói lại một lần tình hình lúc ấy, phủ bên tai Trần Châu nói: “Tỷ đỡ muội, chúng ta âm thầm đi qua nhìn Mã Vân kia một cái, chỉnh chỉnh Thượng ma ma, nhìn xem là thế nào.” 



Lại nói đến Thượng ma ma nghe Tưởng Hoa An đến đây, chạy nhanh vào lay lay tay Mã Vân, ghé vào tai nói: “Con phải nắm bắt đúng thời gian, đợi thiếu tướng quân vừa đi vào, con liền lập tức như gặp ác mộng hét lên một tiếng, ngã xuống đất. Con đã cứu thiếu phu nhân, thế này mới bị nhiễm độc, lúc này lại ngã xuống đất, thiếu tướng quân bất kể thế nào cũng phải đích thân đỡ lên. Thiếu tướng quân đưa tay tới, con giả vờ muốn tự mình đứng dậy, tránh trái tránh phải, tất nhiên xiêm y tự động mở ra. Nhân lúc đó, ta sẽ dẫn người đi vào... Còn sợ thiếu tướng quân từ chối nữa sao.” Thượng ma ma nói xong, đắc ý nở nụ cười, “Còn nữa, trong khoảng thời gian này thiếu phu nhân vắng vẻ thiếu tướng quân, cũng không biết thiếu tướng quân bị dày vò thành cái dạng gì, lúc này không chừng lại thuận nước đẩy thuyền.” Made by dien dan.. lê"quý"" Đôn....



Mấy năm nay Mã Vân sống trong thôn trang, nhìn thấy nha đầu cùng lứa với mình xứng với gã sai vặt, dần dần thành lão mụ tử (mụ già), nhiều khi đương gia còn đánh mắng chửi bới, làm sao còn giống con người, trong lòng nàng thề, tuyệt đối không sống như các nàng ấy. Lần này có thể hồi phủ, làm sao có thể bỏ qua cơ hội? Lập tức nằm trên giường suy nghĩ, bằng vào thủ đoạn và dung nhan của mình, chỉ cần thiếu tướng quân nạp mình, không sợ không bắt được tâm hắn. Lại nhanh chóng sinh con đẻ cái, địa vị trong phủ càng vững chắc. Tương lai nếu tử nữ (con trai con gái) có tiền đồ, quan hệ đến thân mẫu là nàng, đời này cũng được xuất đầu (ngẩng đầu làm người). 
Đến tối, Hạ Viên nghe được Mã Vân bị đuổi ra khỏi phủ, Thượng ma ma bị phạt quét vườn. Chưa kịp bi ai cho các nàng, Tưởng Hoa An lại đến đây, vừa vào đã hỏi: “Tối có uống thuốc chưa? Nhưng đừng để lại mầm bệnh.” 



“Uống rồi.” Hạ Viên ngủ cả buổi chiều, lúc này đã tươi tỉnh, thấy Tưởng Hoa An ngồi trước giường nhìn nàng, đưa tay cầm bàn tay to Tưởng Hoa An, nhẹ nhàng nói: “An ca ca, mấy ngày nay lạnh nhạt huynh, huynh không giận muội chứ?” 



“Giận!” Tưởng Hoa An bỗng rút tay về, giọng nói buồn bực: “Muội không nói, ta cũng quên, trời tối rồi, nên không thể vào phòng muội được. Ta đi trước.” 



“Đừng đi!” Hạ Viên vươn tay ra bắt lấy góc áo Tưởng Hoa An, nhỏ giọng nói: “Đây là phòng muội, cũng là phòng An ca ca, An ca ca tùy thời đều có thể đi vào.” 



“Không đi cũng được, muội phải hôn ta, mấy ngày nay đã chết ngạt ta rồi.” Tưởng Hoa An dễ dàng thấy Hạ Viên mềm giọng cầu xin, tự nhiên được một tất lại muốn tiến thêm một thước, ghé sát vào nói: “Phải hôn tỉ mỉ, không được chuồn chuồn lướt nước.” 



“Ối!” Đây thực sự là An ca ca anh minh thần võ trước mặt mọi người sao? Hạ Viên không nhịn được cười, đi qua phủ lên trên môi Tưởng Hoa An mút mút. 



Tưởng Hoa An cũng không nhịn được nữa, đưa tay ôm Hạ Viên, đặt lên trên giường liền hung hăng hôn. Hạ Viên lúc này có chút suy yếu, thân mình càng mềm mại hơn. Tưởng Hoa An đưa tay đặt lên trên lưng nàng, tay kia vòng qua cổ nàng, càng hôn càng cảm thấy không đủ. 



Trằn trọc, nghiền nát, môi lưỡi quấn quýt, bên trong môi và răng giao thoa gắn bó, tiếng thở dốc của Tưởng Hoa An càng lúc càng trầm đục. Hạ Viên biết không tốt, đưa tay đẩy ra, sao đẩy không được vầy nè? Ôi ôi, quả nhiên vắng vẻ qua đi, nhiệt tình càng sâu mà!