Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 88 : Nùng từ diễm phú

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Edit: hoacodat 



Đúng lúc tháng năm nắng nóng, mặc quần áo vừa ít lại mỏng, Hạ Viên giãy dụa, hai bầu ngực mềm mại hơi hở ra, ở trước ngực Tưởng Hoa An hơi cọ xát một chút. Chỉ nghe Tưởng Hoa An rầu rĩ hừ một tiếng, khó nhịn cọ một chút vào Hạ Viên, môi lưỡi nóng bỏng gia tăng tiến công, tay trái lặng lẽ từ bên hông chuyển đến trên lưng, thuận đường đi qua đầu vai, len vào dưới nách, có ý di chuyển tới.... 



Hạ Viên khẽ rên, môi lưỡi bị chặn, không có cách ngăn trở, tay chân bị kìm chặt, không cách nào thoát khỏi vòng ôm Tưởng Hoa An. Trong lòng thoáng biết tình hình cực kỳ không ổn, lòng cứng rắn quyết tâm, khép răng lại, cắn lấy môi Tưởng Hoa An. Tưởng Hoa An bị đau, thoáng thả lỏng. Hạ Viên bị chặn môi lúc này mới có có cơ hội hoạt động, thở gấp nói: “An ca ca, muội còn chưa cập kê, huynh...” 



Tưởng Hoa An khôi phục được chút lý trí, thở phì phò hai tay buông lỏng, chống đỡ đứng dậy. Dưới ánh nến, chỉ thấy xiêm y Hạ Viên hỗn loạn, đầu tóc đen dài xõa trên giường, thái dương ẩm ướt, sắc mặt đỏ hồng, môi nho nhỏ hơi dẩu lên, sưng đỏ ướt át. Chiếc cổ trắng noãn có vài chỗ bị ngón tay bấu víu mà có chút đỏ hồng, vì đang thở hổn hển, bộ ngực phập phồng, run run lên, tản ra một cỗ hương vị hấp dẫn không nói thành lời. 



“Viên nhi...” Tưởng Hoa An khàn giọng gọi, cảm thấy cái mũi nóng lên, lại nghe Hạ Viên cả kinh nói: “An ca ca, huynh chảy máu mũi rồi!” 



“Khí trời tháng năm quả nhiên quá khô nóng rồi!” Khuôn mặt tuấn tú của Tưởng Hoa An ửng hồng, nhỏ giọng lầm bầm, thuận tay lấy một mảnh khăn tay nằm trên giường cạnh Hạ Viên lên che mũi, cảm giác máu mũi vẫn còn đi ra cuồn cuộn, thân mình lại có chút dễ chịu, không còn nóng bỏng lợi hại nữa. Lúc này ngửa đầu nói: “Viên nhi, sáng mai nhắc ta uống chút canh thanh nhiệt giải nóng nhé.” Nói xong, bước chân đã đi tới cạnh cửa, tiếng nói vừa dứt, người đã không thấy tăm hơi. 



Hạ Viên thất thần sửng sốt, lật người, vùi đầu vào hai tay buồn cười, bả vai hơi hoạt động chút, thế này mới cảm thấy toàn thân bị xoa bóp đến đau nhức, môi cũng nóng bừng, dường như bị mút đến rách da, không khỏi nghĩ mà sợ, vừa rồi nguy hiểm thật! 



“Thiếu phu nhân, ngài không sao chứ?” Hạnh Nhân thấy Tưởng Hoa An đi vào rất lâu mới đi ra ngoài, trong lòng nặng nề. Lúc này vọt vào, thấy xiêm y Hạ Viên không chỉnh tề nằm sấp trên giường, bả vai hơi run rẩy, cho là nàng bị khi dễ đang khóc lóc, không khỏi phát sầu. Thiếu tướng quân thiếu phu nhân đã thành thân rồi, danh chính ngôn thuận, có điều khi dễ một chút, bản thân cũng không thể lên tiếng. Không khỏi nhẹ giọng an ủi: “Từ từ quen sẽ ổn thôi!” 
Là tranh hoa mẫu đơn ta sẽ phục nương tỷ! Hạ Viên cười thầm, thấy Trần Châu mở toàn bộ bức tranh ra, thấy phía dưới vẽ hai người xích lõa, rành mạch thấy được người nằm kia là nữ tử, người cưỡi trên nữ tử kia là nam tử, không khỏi kêu “A” lên một tiếng, đỏ mặt, “phạch” một cái quăng bức tranh xuống đất, cả kinh thốt lên: “Sao nương ta lại đưa cho ta xem cái này?” 



“Tỷ sắp viên phòng rồi, tự nhiên phải xem thứ này, nếu không, thì xem cái gì?” Hạ Viên thấy nét vẽ bức tranh kia vô cùng tốt, biết là bút tích của đại sư, lúc này cũng sợ làm dơ bẩn, vội vàng nhặt lên. 



“Đừng xem, đừng xem, mắc cỡ chết người!” Trần Châu vội vàng ngăn Hạ Viên, không cho nàng lại mở bức tranh nhìn nữa, mặt đỏ tai hồng nói: “Muội còn chưa cập kê đâu, ta cho muội xem cái này, đúng là có lỗi.” Nói xong lại niệm Phật, lẩm bẩm nói: “Phật tổ ơi, đừng trách tội con, con không cố ý đâu. Nếu biết là thế này, con sẽ không cho Viên nhi xem đâu.” 



Hạ Viên che miệng cười, đang muốn nói chuyện, lại nghe bên ngoài có tiếng nói của Tưởng Hoa Khoan nói: “Tiểu Hà, Nhị thiếu phu nhân đi đâu rồi?” 



“Nhị thiếu gia, nô tỳ cũng đang tìm Nhị thiếu phu nhân đây! Vừa mới nãy còn nhìn thấy nàng tìm kiếm thiếu phu nhân nói chuyện, quay đầu một cái, đã không thấy tăm hơi đâu.” Tiểu Hà mở miệng nói: “Nô tỳ đi vào vườn tìm thử!” 



“Ngươi đi đi, ta vào phòng đợi nàng ấy!” Tưởng Hoa Khoan nói xong, cất bước đi vào phòng. 



“Nguy rồi, nếu để Khoan ca ca thấy chúng ta xem cái này, là toi!” Trần Châu đoạt bức tranh trong tay Hạ Viên, mắt thấy không kịp bỏ lại vào trong rương, gấp gáp, kẹp bức tranh vào dưới nách, kéo Hạ Viên cùng chui xuống dưới giường.