Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 89 : Là ai cầm bức tranh

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Edit: hoacodat 



Dưới giường lớn khắc hoa vừa ngột ngạt vừa nóng bức, Hạ Viên và Trần Châu vừa chui vào liền biết đã sai lầm, vừa rồi chỉ cần ném bức tranh vào trong là được, cần gì ngay cả người cũng phải trốn luôn chứ? Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Thật sự quá thất sách mà! Hai người lúc này khom lưng, tay nắm chặt nhau ngồi song song, giấu cuộn tranh này vào phía sau, âm thầm hi vọng Tưởng Hoa Khoan không nghe thấy được, không phát hiện ra các nàng. 



Tưởng Hoa Khoan đẩy cửa vào phòng, thấy cửa phòng khép chặt, trong phòng oi bức khó chịu, một chút gió cũng không có, một bên màn giường lớn khắc hoa lại hơi đung đưa, cảm thấy sinh nghi, quát: “Ai đang ở dưới gầm giường?” Vừa nói, bàn tay theo quán tính ấn lên eo, lại quên ở trong phủ không mang theo bội kiếm. 



Huhu, bị phát hiện rồi, sao tai mắt tất cả nam nhân Tưởng gia đều linh thông hết vậy, lần tới có chuyện gì, tuyệt đối không dối gạt được rồi. Hạ Viên cầm tay Trần Châu, ý bảo nàng nhanh đáp lời, còn không lên tiếng, làm không tốt Tưởng Hoa Khoan lại xem các nàng như kẻ trộm ngay. 



“Khoan ca ca, là muội và Viên nhi!” Trần Châu chui ra từ dưới gầm giường, thấy Tưởng Hoa Khoan đã muốn đi tới giường bên này, biết không thể gạt được, thầm than không hay ho, cái khó ló cái khôn nói: “Muội và Viên nhi đang chơi trò trốn tìm.” 



“Là bọn muội à!” Tưởng Hoa Khoan vừa nghe là giọng nói Trần Châu, ngạc nhiên nói: “Chơi trốn tìm? Hai người cùng nhau trốn ở dưới giường?” 



“Đúng đúng vậy nha, bọn muội đang chơi trốn tìm. Châu tỷ núp ở dưới giường, muội đi vào bắt được nàng ấy.” Hạ Viên cũng thầm than không tốt, vội vàng tiếp lời, giải thích một câu, đi ra ngoài trước, cũng không thèm phủi tro bụi trên người, giả vờ tươi cười nói: “Muội còn có việc, đi trước nhé!” 



Trần Châu bò ra khỏi giường, thấy Hạ Viên chạy trối chết, thầm mắng nàng không nghĩa khí, đỏ mặt đi mở cửa sổ cho thoáng, lại hỏi: “Khoan ca ca, huynh tìm muội có chuyện gì sao?” 



“Ta phải ra bên ngoài làm chút chuyện, có đi ngang qua Trân Bảo Trai, nên đến đây hỏi muội một chút, có muốn mua gì hay không?” Tưởng Hoa Khoan nghe Thượng Tiệp dặn dò, nói mấy ngày nữa sẽ viên phòng rồi, nên tìm cách làm Trần Châu vui vẻ chút, nhân dịp này mua chút đồ đưa nàng, làm nàng cao hứng vui vẻ, vợ chồng hòa thuận linh tinh gì đó. Nhất thời bỗng cũng suy nghĩ, nhớ đại ca Tưởng Hoa An cũng mua vòng tay gì đó cho Hạ Viên, mình lại chưa đưa cái gì như vậy cho Trần Châu, lúc này cũng muốn hỏi xem nàng thích gì, đưa nàng một hai bộ gì đó. Nên hỏi: “Muội thích vòng tay hay là chuỗi ngọc?” 




Tới thư phòng, Tưởng Hoa Khoan châm đèn, nói với Trần Châu: “Muội ngồi đây một lát, ta lấy bức tranh đưa muội.” Nói xong mở ngăn tủ lấy bức tranh đó ra. Made by m



Trần Châu không yên ngồi xuống ghế, chỉ ngồi một bên mông, mũi chân chà chà xuống đất, chỉ chờ Tưởng Hoa Khoan lấy bức tranh ra, cầm xong lập tức bỏ chạy. 



“Ở trong này rồi!” Tưởng Hoa Khoan tìm được bức tranh kia, đưa đến tay Trần Châu nói: “Tự muội mở ra nhìn xem có phải bức tranh này hay không.” 



“Không cần nhìn đâu, chính là bức này!” Trần Châu nắm chặt bức tranh, vội vàng đứng lên đi ra ngoài, chân bị trượt, nghiêng người một cái, nhào lên phía trước. 



“Cẩn thận!” Tưởng Hoa Khoan sớm nhanh lẹ đưa người đến đây đỡ, lại đỡ cổ tay Trần Châu, Trần Châu nhẹ nhàng buông tay, bức tranh kia “phạch” một cái rớt xuống đất. 



“Chết rồi, chết rồi!” Trần Châu hốt hoảng ngồi xuống lấy bức tranh, nàng nơi này muốn nhặt lên, Tưởng Hoa Khoan lại đưa tay tới kéo nàng. Trần Châu chỉ sợ Tưởng Hoa Khoan nhìn thấy nội dung bức tranh, nên rút tay về, vội đứng dậy, lui về phía sau. 



Tưởng Hoa Khoan đưa cánh tay tới, không bắt được tay Trần Châu, lại cầm được đầu bức tranh, đúng lúc Trần Châu lui về phía sau, hai người tranh chấp đầu bức tranh, cuộn tranh bỗng mạnh mẽ mở ra. 



Dưới ánh nến, trong cuộn tranh một nam một nữ đang khỏa thân lộ ngay ra trước mắt hai người. Trần Châu chỉ cảm thấy “ầm” một tiếng, toàn bộ máu đều xông lên mặt.