Thiên Kim Trở Về

Chương 100 : Cuộc sống mới

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Cuốn 2 – Sóng gió ở nước ngoài



Trường trung học Thomas Aston Blakelock tọa lạc ở ngoại thành New York, rộng khoảng 800 mẫu Anh (đơn vị đo diện tích của Anh và Mỹ, 1 mẫu Anh bằng 4.840 thước vuông, bằng 4.046,86 mét vuông), trường học rất đẹp, đầy đủ tiện nghi, có khu rừng tự nhiên, có trạm khí tượng, đài thiên văn thậm chí còn có cả vườn bách thú, rất tiện cho việc học tập.



Đây là trường học lớn, có thể ở ký túc cũng có thể học ngoại trú. Học sinh trong trường đều là con nhà giàu bởi vì học phí một năm ở đây tốn đến 10 vạn đô la Mỹ, không phải gia đình bình thường nào cũng theo được.



Đáng nhắc tới nhất chính là cách trường trung học Thomas Aston Blakelock không xa là thị trấn Princeton, nơi đó có trường đại học Princeton nổi tiếng thế giới, cách trường Thomas Aston Blakelock chỉ một giờ đi đường mà thôi.



Kiếp trước Cố Trường Khanh học ở trường này một năm, bởi vì thành tích trong nước của cô quá kém, không thể xin vào trường đại học nổi tiếng nên đành phải học trung học ở đây một năm, coi như là ván cầu, sau đó thi lên đại học, miễn cưỡng cũng chen được vào một trường đại học có tiếng ở Mỹ.



Không ngờ kiếp này lại phải ở đây những bốn năm.



Xe đi vào trường Thomas Aston Blakelock, con đường lớn thẳng tắp nối tới tòa nhà ba tầng. Hai bên đường đều là vườn cây cảnh, thảm thực vật tuyệt đẹp, những mảng màu xanh đậm, xanh nhạt khác nhau phối hợp lại thực sự rất mát mắt, khiến người ta cảm thấy thật thoải mái.



Học sinh trong trường đủ màu da đang đi lại khắp nơi, ăn mặc thoải mái, tuổi xuân phơi phới, gợi cảm nóng bỏng thậm chí còn có thể nhìn thấy các cặp đôi đang ôm hôn. Xe chậm rãi đi qua các bạn học, đám học sinh dường như đều nhận ra chiếc xe này đều cúi người chào hỏi Will và Jack, sau đó nói:



– Jack, lại có bạn học mới đến sao?



Có cậu nam sinh còn cúi đầu nhìn Trường Khanh, sau đó nhướng mày, dùng tiếng Anh nói:



– Xin chào, cô gái xinh đẹp.



Vô cùng nhiệt tình.



Cố Trường Khanh mỉm cười chống đỡ.



Jack sợ cô bị hoảng hốt nên cười giải thích:



– Bọn họ đều rất hoạt bát, hòa đồng, không có ác ý gì đâu.



Cố Trường Khanh cười:



– Em biết!



– Đợi anh đưa em đi đăng ký sau đó dẫn em đến ký túc xá, anh biết vì chênh lệch múi giờ, em phải nghỉ ngơi cho khỏe.



Jack cười nói, biểu cảm của anh khi nói chuyện thật phong phú khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.



– Anh nói chuẩn ghê, đúng là nói được lòng em. Cố Trường Khanh cười nói.



Xe dừng lại trước tòa nhà lớn, Jack giúp cô mang vali xuống, sau đó dẫn cô đi vào.



Sàn nhà bằng gỗ, tường trắng toát, bên vách tường treo rất nhiều khung ảnh, Cố Trường Khanh biết đây đều là ảnh của những người nổi tiếng, có thương nhân cũng có chính trị gia.




Lý Giai nhận được điện thoại của cô thì rất hưng phấn:



– Trường Khanh, cuối cùng em cũng gọi về, chị chờ điện thoại của em mãi, đi đường bình an chứ.



Cố Trường Khanh kể lại tình hình cho cô, sau đó lại hỏi chuyện bên kia. Lý Giai nói:



– Hôm qua chị đã đi tìm giám đốc Lưu, ông ấy đưa chị đến phòng Hành chính tổng hợp, chính là phòng tạp vụ, lo liệu đồ dùng cho các phòng ban khác.



Cố Trường Khanh áy náy:



– Lý Giai, thiệt thòi cho chị quá, em cũng không tiện bảo ông ấy xếp chị đến nơi tốt hơn.



Lý Giai cười nói:



– Chị lại thấy đây cũng là chuyện tốt, làm ở đây có thể đi lại khắp nơi, có thể nghe được đủ chuyện bát quái, cũng sẽ chẳng khiến ai để ý, chị cảm thấy thu xếp thế này rất tốt.



– Chị tạm nhẫn nhịn mấy năm, chờ em về rồi nhất định sẽ cho chị ngồi ở vị trí cao hơn.



Lý Giai cười:



– Đương nhiên, chị vẫn đang chờ vào Hội đồng quản trị đây.



Gọi điện thoại cho Lý Giai rồi lại gọi cho Từ Khôn báo bình an, nói chuyện với Phương Mẫn hồi lâu, cuối cùng Từ Khôn nói với cô, cuối tháng này sản phẩm sẽ chính thức được đưa ra thị trường.



Như con mình thành tài, Cố Trường Khanh cảm thấy thật hưng phấn.



Cuối cùng mới gọi điện về nhà, là người hầu nhận, lập tức đưa lại cho Khưu Uyển Di.



Khưu Uyển Di cười nói:



– Trường Khanh à, đến rồi đúng không, bình an là mọi người an tâm rồi.



– Cha tôi đâu? Cố Trường Khanh lạnh lùng hỏi.



– Cha cháu không tiện nghe điện thoại, lát nữa dì sẽ chuyển lời, ai dà, dì đang xem phim cứ thế nhé.



Nói xong cúp máy.



Cố Trường Khanh nhìn di động cười lạnh, kiếp trước cũng là thế, người hầu nhận được điện thoại rồi sẽ đưa đến tay Khưu Uyển Di, mười lần thì tám lần Khưu Uyển Di nói Khổng Khánh Tường đang bận, nhưng khi đó tình cảm hai người rất tốt nên cô cũng không để tâm, lại không hiểu điều này khiến cho quan hệ cha con càng ngày càng xấu đi. Dần dần, cô biến thành người có cũng được mà chẳng có cũng chẳng sao.



Đương nhiên, kiếp này cô cũng chẳng cần.