Thiên Kim Trở Về

Chương 99 : Nước ngoài

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Khổng Ngọc Phân hét lớn, vội che váy lại, mặt đỏ bừng, nổi giận đùng đùng lườm Cố Trường Khanh:



– Cố Trường Khanh, mày dám đánh tao.



Khưu Uyển Di đi đến đỡ con gái dậy, quay đầu nhìn Cố Trường Khanh nhíu mày nói:



– Trường Khanh, đây là cháu không đúng, đang yên lành sao lại động thủ đánh người.



Cố Trường Khanh thẳng thắn nói:



– Tôi không đánh chị ta, ở đây mọi người đều thấy rõ, tôi chỉ đẩy nhẹ một cái mà chị ta đã ngồi phệt xuống đất, chẳng biết có phải là cố ý hay không nữa.



Nói rồi lườm Khổng Ngọc Phân một cái. Khổng Ngọc Phân giận dữ nhảy dựng lên:



– Cố Trường Khanh, mày đừng có già mồm.



Cố Trường Khanh mặc kệ cô ta, quay đầu dặn đám công nhân tiếp tục làm việc.



Khổng Ngọc Phân vội kéo áo mẹ, Khưu Uyển Di nghiến răng, sai mấy người hầu bước lên cản đường:



– Cha cháu mới là chủ nhà, cha cháu không đồng ý thì không ai được chuyển đồ đi.



Nói xong sai Khổng Ngọc Phân gọi điện bảo Khổng Khánh Tường về nhà.



Cố Trường Khanh cười lạnh:



– Đúng là cha tôi là chủ gia đình nhưng mấy cái này đều là ông ngoại và mẹ để lại cho tôi, tôi thích làm thế nào thì làm.



Nói xong gọi ông Vương vào, lớn tiếng nói:



– Chú Vương, ai dám cản đường thì đánh đuổi hết ra ngoài cho cháu.



Khưu Uyển Di chỉ vào ông Vương, hét chói tai:



– Ông Vương, ông dám! Đừng quên là ai phát lương cho ông.



Ông Vương ưỡn thẳng lưng, bình tĩnh nhìn bà ta nói:



– Ngại quá, tôi là lái xe kiêm vệ sĩ của tiểu thư, theo đạo lý thì tôi chỉ cần nghe tiểu thư dặn dò là được.



Nói xong xoay người nhìn đám người hầu chặn đường, ánh mắt lạnh tanh:



– Mấy người tự giác tránh ra hay để tôi động thủ?



Đám người hầu đều biết bản lĩnh của ông Vương, nào dám ra tay với ông, đều xám mặt đứng lui qua một bên.



Đám công nhân chuyển nhà đang đi ra ngoài, Khổng Ngọc Phân lại xông lên đưa điện thoại đến trước mặt Cố Trường Khanh, đắc ý nói:



– Ba dặn, trước khi cha về thì không ai được chuyển đồ ra ngoài, nếu không cha sẽ không tha đâu.



Bên kia, Khưu Uyển Di đắc ý cười, gọi bảo vệ vào, đóng cổng lại. Bà ta đi đến trước mặt ông Vương, cười khẽ:



– Ông Vương, ông không coi tôi ra gì tôi có thể hiểu nhưng không phải đến lão gia ông cũng mặc kệ chứ.



Cố Trường Khanh biết không thể dùng thủ đoạn cưỡng chế được, như vậy chẳng những chọc giận Khổng Khánh Tường mà một mình ông Vương cũng không phải đấu lại với nhiều người như vậy.



Cô bảo ông Vương lùi lại.



Cố Trường Khanh và ông Vương, Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân chia phòng khách thành hai bên, lườm nhau hằm hè, người đứng giữa thì nhìn nhau không biết nên làm thế nào.



Không lâu sau, chiếc Rolls-Royce của Khổng Khánh Tường tiến vào.



Ông ta xông vào phòng khách, nhìn chiếc giường cổ rồi lại nhìn hai phe đang giương cung bạt kiếm, gầm lên:



– Sao lại thế này? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?



– Con muốn mang những thứ này đi, đây rõ ràng là đồ của con nhưng bọn họ lại không cho đi, chẳng biết là có ý đồ gì?



Cố Trường Khanh cười lạnh, tiên phát chế nhân.



– Chiếc giường cổ này không phải là đồ bình thường, em sợ Trường Khanh còn nhỏ không hiểu chuyện, quyết định không thỏa đáng nên mới muốn chờ anh về giải quyết chuyện này.



Khưu Uyển Di đi đến bên Khổng Khánh Tường, dịu dàng nói. Bên cạnh, Khổng Ngọc Phân nhìn Cố Trường Khanh đầy khiêu khích.



Khổng Khánh Tường nhìn Cố Trường Khanh, giận tái mặt:



– Con lại làm trò quỷ gì? Mấy thứ này quý giá như vậy, con định đưa đi đâu? Con biết cái gì? Còn chỗ nào an toàn hơn trong nhà sao?



Toàn bộ số đồ cổ trong biệt thự này đều là của Cố Trường Khanh, Khổng Khánh Tường sớm đã muốn nhúng tay vào, bằng không sau này Cố Trường Khanh lấy chồng, đường nhiên sẽ mang những thứ này đi, so với làm lợi cho người khác thì không bằng làm lợi cho mình.



Cố Trường Khanh ra nước ngoài vừa vặn là một cơ hội tốt, đương nhiên ông ta sẽ không đồng ý để cô chuyển những món đồ này đến một nơi ông ta không thể biết.



Vốn tưởng mình lên tiếng thì Cố Trường Khanh nhất định sẽ nghe lời nhưng không ngờ cô luôn ngoan hiền hôm nay lại như biến thành một người khác. Cô lớn tiếng nói:
Nhớ tới người kia, tim Cố Trường Khanh thắt lại, cô cúi người, không nhịn được nắm chặt tay mình.



Người đó, từng đưa cô lên thiên đường, cũng từng tự tay đẩy cô vào địa ngục.



Arce, kiếp này tốt nhất anh đừng xuất hiện trước mặt tôi.



Cố Trường Khanh mím chặt môi.



Mấy tiếng sau, máy bay đã đến sân bay Kennedy, ở sân bay đã có sinh viên tình nguyện của trường đợi sẵn.



Một người châu Á giơ cao tấm biển chữ tiếng Trung ghi “Cố Trường Khanh”, đứng giữa đoàn người da trắng tóc vàng trông thật nổi bật.



Cố Trường Khanh kéo vali đi về phía anh ta.



– Chào anh, tôi là Cố Trường Khanh, rất vui được gặp anh.



Cô dùng thứ tiếng Anh lưu loát để chào hỏi.



Kiếp trước lăn lộn ở Mỹ vào năm, tuy chẳng học hành được gì nhưng chí ít vẫn có thể sử dụng tiếng Anh thành thạo, chơi đùa điên cuồng với bạn bè ở Mỹ, không học tiếng Anh sao được.



Đối phương là cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, mắt nhỏ, mũi cao, nụ cười trông rất thân thiết.



Anh nghe Cố Trường Khanh nói tiếng Anh thì không thấy bất ngờ, có thể sang Mỹ du học thì phải biết nói tiếng Anh.



Anh vươn tay:



– Chào em, anh là Trương Kiệt, em có thể gọi anh là, anh là Jack. Anh là nhân viên công tác ở trường Thomas Aston Blakelock, chịu trách nhiệm việc đón em.



Anh ta nói Hán ngữ rất trôi chảy.



Cố Trường Khanh mỉm cười, thoải mái bắt tay:



– Không ngờ đi xa thế này vẫn có thể gặp người Trung Quốc, em rất vui, cảm ơn anh.



Jack nháy mắt với cô, rất vui vẻ:



– Bên trường học cử anh đi chính là vì mục đích này.



Nói xong đón lấy hành lý trong tay cô:



– Đi theo anh, xe chờ ở bên ngoài rồi.



Cố Trường Khanh theo Jack đi ra ngoài, lên chiếc xe Ford màu đen, lái xe là người Mỹ tóc vàng mắt xanh, thấy Cố Trường Khanh thì rất nhiệt tình dùng tiếng Anh chào đón.



Hai người lên xe.



Jack nói với Cố Trường Khanh:



– Trường học cách sân bay khoảng hơn một tiếng đi đường, em có thể nghỉ ngơi, anh biết em bay đường dài sẽ rất mệt.



Cố Trường Khanh cười nói cảm ơn.



Lái xe nói chuyện với Jack, tuy tốc độ nói chuyện rất nhanh nhưng cũng không làm khó được Cố Trường Khanh. Anh ta khen cô rất đáng yêu.



Cố Trường Khanh cười cười.



Jack nói:



– Em nghe hiểu không?



Cố Trường Khanh nghĩ nghĩ rồi nói:



– Có thể nghe hiểu được vài từ đơn, tốc độ nói hơi nhanh.



Như thế mới là bình thường.



– Đừng lo lắng, đến trường học rồi giao tiếp với bạn bè nhiều một chút, luyện tập nhiều rồi sẽ ổn cả thôi.



Xe đi qua New York phồn hoa, đi về phía ngoại ô.



Sau khi đi qua những khu nhà chọc trời thì là vùng quê rộng lớn, trời xanh mây trắng, phong cảnh thật hài hòa. Thỉnh thoảng còn thấy cả những con vật nhỏ chạy ra từ rừng cây hai bên đường quốc lộ.



Trên đường đi, cô tán gẫu với Jack, biết được anh là người Mỹ gốc Hoa, cha mẹ đều là người Trung Quốc còn anh thì lớn lên ở Mỹ, quen với văn hóa Mỹ, chỉ là từ nhỏ được cha mẹ bắt học tiếng Trung nên mới có thể nói lưu loát như vậy.



Jack là loại người “Chuối tiêu”, ngoài vàng trong trắng.



Trên đường, lái xe Will vừa đi vừa hát, hát một ca khúc tiếng Anh, rung đùi đắc ý mang theo một cảm giác mới cho bài hát, Jack cũng hát theo, Cố Trường Khanh cười vỗ tay phụ họa, chuyến đi hơn 1h chẳng hề buồn chán.



(*Người chuối tiêu: chỉ những người Mỹ gốc Hoa mang hàm ý trào phúng, để trêu chọc những người chỉ biết văn hóa phương Tây mà không biết nói tiếng Hoa, ngoài vàng trong trắng ý là chỉ người da vàng nhưng nội tại lại như người da trắng. Ban đầu từ này là để châm biếm người Nhật Bản sau đợt cải cách Duy Tân của Nhật)



Hết cuốn 1 – Giấu tài. Mai đầu tuần sang quyển 2 cho ngày nó có tí hoàng đạo :v