Thiên Kim Trở Về

Chương 116 : Duyên

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Cố Trường Khanh mở di động để ánh sáng di động chiếu lên phía trước, ánh sáng mỏng manh thoáng soi rõ con đường, trong ánh sáng này, gương mặt cô vẫn mơ hồ không rõ.



– Xin đi theo tôi! Cô nói.



Nhưng đối phương bỗng nhiên nói:



– Chờ một chút!



Sau đó anh ta đi vào phòng, một lát sau cũng cầm di động ra. Anh nghiêm túc chiếu đường đi đằng trước, không có ý chiếu vào mặt Cố Trường Khanh.



Xem ra cũng là người ổn trọng. Cố Trường Khanh thầm nghĩ.



– Giờ được rồi, phiền cô dẫn đường.



– Đừng khách sáo!



Cố Trường Khanh cười nói, hai người một trước một sau đi về phía trước.



Nguồn sáng di động chỉ chiếu được một khoảng nhỏ, càng khiến phía trước trở nên hắc ám, cuối con đường như là động sâu không đáy như muốn nuốt chửng họ vào. Hình như tầng hai này chỉ có hai người bọn họ ở vì cũng không thấy có ai khác đi ra. Khắp nơi đều rất im ắng khiến người ta có cảm giác âm trầm.



Nhưng phía sau vẫn truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, từng chút từng chút theo một quy luật khiến cho người ta cảm thấy an lòng, lòng Cố Trường Khanh dâng lên cảm giác quen thuộc, trong đầu không khỏi nhớ đến một người.



Cô cười cười, lắc lắc đầu, sao có thể nghĩ đến anh ta? Người kia còn đang ở trong nước sống cuộc sống quang minh chính đại, sao có thể xuất hiện ở đây?



Rất nhanh đã đến chỗ aptomat tổng.



Cố Trường Khanh chỉ vào chiếc tủ gỗ trên tường nói:



– Chính là ở đó.



– Được, để tôi xem.



Đằng sau truyền đến giọng nói của anh, sau đó anh ta đi lướt qua người cô.



Dáng người anh ta vô cùng cao lớn, dường như có thể sánh bằng với Bruce, nhưng khi anh đi qua Cố Trường Khanh trên người lại không hề có mùi gì khó chịu. Không như Bruce, mỗi lần chơi bóng xong người toàn mồ hôi, lại còn cứ thích dựa vào cô khiến cô mấy lần hận không thể đá anh ta đi càng xa càng tốt. Catherine thì cũng thôi, chắc sớm đã quen nhưng cô thực sự không nghĩ nổi, sao Triệu Chân Chân có thể chịu đựng được anh ta.



– Cô cầm di động giúp tôi được không?



Đối phương bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt dòng suy tư của Cố Trường Khanh.



– Soi giúp tôi một chút, một mình tôi không cầm được.



– Được.




Phùng Tước đón lấy ly sữa, hừ một tiếng:



– Anh phát hiện, mỗi khi em có chuyện cần nhờ anh thì gọi anh là anh Phùng Tước rất ngọt, lúc mắng anh thì Phùng Tước Phùng Tước, chẳng biết sắc bén cỡ nào.



Nụ cười của Cố Trường Khanh cứng đờ.



Thấy cô xấu hổ, Phùng Tước cười cười:



– Không phải anh trách em, em đừng lo lắng.



Nói xong lại cúi đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn cô một cái hai mắt sáng bừng.



– Em nào có lo lắng.



Cố Trường Khanh hừ một tiếng nhưng những lời sau đó không biết nên mở miệng thế nào.



Người này sao lại tinh quái như vậy? Cố Trường Khanh có chút tức giận.



Phùng Tước thấy cô không lên tiếng thì đứng dậy nhìn quanh căn phòng của cô, kiểu nhà trọ độc thân này bên trong đều rất đầy đủ tiện nghi, đồ đạc trong phòng giống hệt bên nhà anh. Chỉ là ở đây có rất nhiều vật trang trí khác của cô, trên ghế sofa có một chiếc gối dựa hình con mèo. Trên ngăn tủ có một chậu hoa nhỏ, dưới bàn trà là thảm theo phong cách Bohemian, khắp nơi đều biểu hiện rõ, đây là phòng của con gái.



Nhưng sự chú ý của Phùng Tước lại bị mấy quyển sách trên bàn trà hấp dẫn.



Anh cúi người, cầm mấy quyển sách kia lên.



Cố Trường Khanh nhìn theo mắt anh, lòng thầm kêu không hay rồi nhưng đã chẳng còn kịp. Trơ mắt nhìn anh cầm mấy cuốn sách tài chính, kinh tế mình đang đọc lên xem.



Bình thường ở đây căn bản không có người đến, cô cũng chẳng đề phòng thu dọn, hôm nay đột nhiên nhìn thấy Phùng Tước, nhất thời bối rối nên mới thành ra thế này.



– “Phân tích thị trường chứng khoán”….



Phùng Tước lật lật hai quyển sách trên tay, bên trong có một số danh từ đều có chú giải bằng tiếng Trung, từ đầu đến cuối, trang nào cũng có. Chữ viết thanh tú, rất rõ ràng là bút tích của Cố Trường Khanh, bất kì ai nhìn cũng biết là cô đã rất tốn công sức để đọc những cuốn sách này.



Phùng Tước ngẩng đầu nhìn Cố Trường Khanh, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.



– Cố Trường Khanh, em đang đọc loại sách này sao?



Có thể nào không kinh ngạc, loại sách chuyên ngành thế này, ngay cả anh đọc còn cảm thấy khó khăn mà một cô bé 16 tuổi như cô, học sinh trung học lại đọc sách chuyên sâu như vậy? Nếu không phải là thấy tận mắt thì ai mà ngờ được?



Cố Trường Khanh trong lời kể của bạn bè thì chỉ là cô gái không học hành tử tế, đơn thuần ngây thơ, là người chỉ biết sống phóng túng, phá sản, theo lời kể của cô họ thì cô là người trọng tình trọng nghĩa, thiện lương hồn nhiên, mà khi anh gặp cô, có khi là giảo hoạt lõi đời, có khi là ngây thơ khả ái, có khi là tàn nhẫn vô tình, có khi là dịu dàng xinh đẹp nhưng giờ lại thêm một điều, rất giỏi che giấu…



Trên người cô gái này đầy sự mâu thuẫn, rất nhiều tính chất đặc biệt không thể dung hòa lại vô cùng hòa hợp trong con người cô, sau đó hình thành sự bí ẩn như ngọn lốc xoáy khiến người ta muốn tìm hiểu, thăm dò. Nhưng nhất định phải cẩn thận, nếu không bất tri bất giác sẽ bị lạc trong đó mà chẳng thể tìm được đường ra…