Thiên Kim Trở Về

Chương 117 : Khởi đầu tốt đẹp

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Hai người đứng trong phòng khách, Phùng Tước ngạc nhiên nhìn Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh cúi đầu, lòng có chút lo lắng. Nhưng một lúc sau, Cố Trường Khanh điều chỉnh lại tâm tình bản thân, cô đi qua, đón lấy sách trong tay Phùng Tước, lại cất xuống bàn trà. Trong suốt quá trình, Phùng Tước không hề cử động cũng chẳng hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô.



Cố Trường Khanh lại mời anh ngồi xuống, sau đó lấy từ trong phòng ra một lọ dầu mang từ Trung Quốc sang, bởi vì cô luyện võ sẽ hay bị thương nên Lý Giai chuẩn bị cho cô không ít. Cố Trường Khanh cầm lọ dầu ra, ngồi bên cạnh Phùng Tước rồi kéo cánh tay bị thương của anh qua.



Phùng Tước hiểu được ý tứ của cô, mặt hơi hơi nóng lên, nói:



– Không cần, chỉ là vết thương nhỏ, qua hai ngày nữa sẽ không sao…



Cố Trường Khanh kiên quyết:



– Bôi dầu sẽ tốt hơn đó.



Nói xong kéo tay anh qua.



Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông cộc tay màu trắng, bên trên có hình và chữ tiếng Trung, không cần đoán Cố Trường Khanh cũng biết đây là anh mua từ Trung Quốc mang đến.



Tay hiện rõ vết bầm, giờ sức lực của cô đã khá lớn, nếu không bôi thuốc chỉ sợ sẽ lâu khỏi. Cô đổ dầu vào vết thương, định xoa xoa cho anh, lại thấy không hợp nên bảo:



– Anh tự xoa đi để dầu ngấm vào.



Phùng Tước “a” một tiếng, chẳng hiểu sao lòng thoáng thất vọng.



Cố Trường Khanh nhìn anh tự xoa xoa, thở dài:



– Thôi để em làm cho, đó là anh bôi dầu chứ không phải là xoa.



Nói xong Cố Trường Khanh lại kéo tay anh qua, đổ chút dầu lên cánh tay anh rồi thuần thục xoa bóp.



Tay Phùng Tước bị cô cầm lấy, lòng bàn tay cô ấm áp, làn da bị cô xoa cho nóng lên khiến tim anh cũng như nóng lên theo.



Anh hơi hơi ngẩng đầu nhìn cô, cô ở cách anh không xa, cúi đầu, tóc dài rủ xuống, anh có thể nhìn được xoáy trên đỉnh đầu cô, trông thật khéo. Anh còn có thể nhìn thấy chóp mũi hơi vểnh lên của cô, thanh tú trông thật đáng yêu, sau đó là bả vai của cô, cô mặc áo cộc tay, cổ tròn, bả vai run run theo động tác của cô, anh bỗng cảm thấy vai của cô thật đẹp.



Khóe miệng Phùng Tước hơi nhếch, lẳng lặng mỉm cười.



“Trường Khanh là cô gái tốt, đáng tiếc Triệu Nghị nhà cô không có phúc khí, hi vọng sau này sẽ có chàng trai tốt chăm lo cho nó”.




Cố Trường Khanh nhìn vào mắt anh, gằn từng tiếng:



– Em xin anh đừng đem chuyện gặp em ở đây và những gì anh vừa thấy nói cho bất kì ai biết, mặc kệ đó là ai.



Phùng Tước hơi hơi nhíu nhíu mày như là khó hiểu, vừa định hỏi, Cố Trường Khanh lập tức nói:



– Đừng hỏi em vì sao. Lý do tạm thời em khó mà nói được nhưng em không muốn lừa gạt anh nữa. Cho nên anh không nên hỏi, anh chỉ cần biết, nếu nói ra ngoài thì sẽ thành bất lợi lớn cho em.



Bất lợi lớn? Lòng Phùng Tước thoáng rung động, cô trăm phương ngàn kế che giấu chính mình như vậy là đang đề phòng ai?



Anh nhìn cô, gương mặt cô vẫn rất non nớt nhưng trong đôi mắt như chất chứa rất nhiều chuyện cũ. Cô nhìn thẳng vào anh, vẻ ngây thơ đơn thuần ngụy trang đã biến mất, trong ánh mắt bao hàm đủ loại cảm xúc: đau xót, phẫn nộ, hoảng sợ, lo âu và cả sự bất đắc dĩ, kiên nghị.



Mỗi một cảm xúc đều như một chiếc búa tạ nện vào lòng anh.



Sau đó, những cảm xúc này dần dần rút đi, ánh mắt lại trở nên bình tĩnh. Nhưng sự bình tĩnh ấy lại khiến anh có chút đau lòng, phải cố gắng cỡ nào mới có thể che giấu nhiều cảm xúc như vậy?



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô? Lòng anh như bị mèo cào, hận không thể lập tức hỏi cô tất cả.



Nhưng anh biết anh không thể hỏi, cô không muốn nói là vì cô còn không tin tưởng anh, đợi đến khi cô tin anh rồi tất nhiên cô sẽ nói hết cho anh. Không thể khiến cô tin tưởng anh cũng không phải là lỗi của cô.



– Được, anh đồng ý với em, anh sẽ không nói gì cả.



Phùng Tước thản nhiên cười cười, sau đó xoay người mở cửa đi ra ngoài.



Đêm đó, Phùng Tước nằm trên giường lăn qua lộn lại, lòng vừa kích động lại vừa hưng phấn.



Đây dường như là một khởi đầu rất tốt.



Vì sao lại hưng phấn như vậy? Anh không rõ ràng lắm, anh chưa từng trải qua cảm xúc thế này bao giờ.



Anh chỉ biết, anh biết khi mình bị cô lợi dụng anh đã rất đau lòng, biết rằng cô sử dụng thủ đoạn không trong sáng thì anh rất phẫn nộ, rất thất vọng, nghe được cô nói không muốn gặp anh nữa thì rất nôn nóng, thất vọng, khi biết được cô cho dì 100 vạn thì lại rất vui vẻ, thực sự vui vẻ, sự vui vẻ không thể ức chế được. Sau đó anh bắt đầu kế hoạch tiến đến bên cô, chỉ là không ngờ lại trở thành hàng xóm của cô, dường như đến vận mệnh cũng đang giúp anh.



Về phần nguyên nhân, anh không muốn để ý, không muốn quan tâm, quản nó là vì nguyên nhân gì làm chi? Anh chỉ là muốn làm như vậy mà thôi.