Thiên Kim Trở Về
Chương 118 : Điều kiện
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Sáng hôm sau, trời vừa tảng sáng, Cố Trường Khanh như bình thường, thức giấc dậy tập thể dục.
Cô mở cửa phát ra tiếng động không lớn không nhỏ, vừa định khóa cửa lại rồi đi thì cửa phòng Phùng Tước mở ra, anh thò đầu ra:
– Trường Khanh, sớm như vậy em đi đâu?
Anh nhìn bộ đồ thể thao trên người cô, cười nói:
– Đi tập thể dục buổi sáng sao? Vừa khéo anh cũng muốn đi, em chờ anh một lát.
Anh nghĩ nghĩ rồi dứt khoát mở cửa phòng ra:
– Em cứ vào đây chờ một chút đi!
Tuy anh cố ý dùng cửa che đi nhưng Cố Trường Khanh vẫn thấy được anh mặc một chiếc áo ba lỗ trắng và chiếc quần đùi in những hình tứ giác đủ sáu màu, đều là kiểu rất bình thường, hẳn là quần áo khi ngủ, xem ra là vừa mới thức dậy.
Phùng Tước không đợi cô trả lời đã đi vào, mở rộng cửa, Cố Trường Khanh đành phải đi theo vào.
Cố Trường Khanh vào phòng khách, giọng nói của Phùng Tước truyền đến từ phòng ngủ:
– Em ngồi đợi một chút, anh sắp xong rồi đây.
Cố Trường Khanh đứng ở giữa phòng khách nhìn quanh, phòng thu dọn rất gọn gàng, sàn nhà cũng rất sạch sẽ, mặc kệ là vật gì dường như cũng đều có một vị trí cố định, gần như là không có đồ trang trí gì, chỉ có một bức ảnh gia đình trên mặt bàn.
Cố Trường Khanh đi qua, cầm lấy bức ảnh lên xem, viền đỏ, lớp thủy tinh bên ngoài rất sạch. Trong ảnh có năm người, ngồi đằng trước là một đôi vợ chồng già, đằng sau là đôi nam nữ tuổi trung niên, Phùng Tước đứng sau hai người đó, hai tay khoác hai bên vai bọn họ, người phụ nữ trung niên đó còn vươn tay ra nắm tay anh.
Ngoài ông cụ kia, bốn người còn lại đều cười rất tươi, khuôn mặt giống nhau như đúc, ông cụ kia tuy trông nghiêm túc nhưng ánh mắt lại lấp lánh ý cười. Bức ảnh này khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc vô cùng, Cố Trường Khanh cũng không nhịn được mà mỉm cười theo.
– Đây đều là người nhà anh.
Giọng nói của Phùng Tước từ phía sau truyền đến, anh đi đến bên cô, đón lấy bức ảnh trong tay cô rồi chỉ chỉ từng người ai là ai, cuối cùng nói:
– Đây là hôm trước khi đi chụp ở phòng khách nhà anh. Bà nội anh còn dặn phải đặt ở nơi nào dễ nhìn nhất, hơn nữa mỗi ngày phải nhìn ít nhất là năm lần.
Cố Trường Khanh nhìn nhìn bức ảnh kia lại nhìn nhìn gương mặt tươi cười của anh, nhẹ nhàng nói:
– Anh Phùng Tước, anh thật hạnh phúc…
– Em nói đi, dù sao những chuyện khiến anh ngạc nhiên cũng không phải em mới chỉ làm một hai lần.
– Nếu anh Phùng Tước thực sự muốn làm bạn với em, như vậy, về sau bất kể em làm gì, bất kể có phù hợp với ý của anh hay không thì anh cũng đừng quản, nếu anh không nhìn được thì có thể tuyệt giao, có thể vĩnh viễn không để ý đến em nữa nhưng đừng có ý định dạy dỗ em, lại càng không được đem chuyện em nói cho anh vì tin anh cho bất kì ai khác, cho dù anh không thuận mắt thì cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng. Nếu anh không làm được thì cứ nói thẳng cho em biết, ngày mai em sẽ tìm phòng khác, em sẽ chuyển đi ngay.
Cố Trường Khanh nói hết một hơi, không hề hoảng hốt vì thân phận của đối phương. Thực ra chỉ là cô dựa vào sự hiểu biết của mình về anh, biết anh là người chính trực, sẽ không vì chút chuyện này mà làm gì cô. Cùng lắm là không để ý đến cô nữa, thế cũng chẳng có gì.
Nghe xong, Phùng Tước trợn mắt há hốc mồm, mỉm cười hai tiếng.
Cô bé này, lúc đối mặt với anh sao có thể tự tin như vậy? Chẳng lẽ cô không biết rằng có quan hệ tốt với mình thì sẽ có được bao nhiêu lợi ích sao? Như là chuyện của Từ Khôn lúc trước, cũng phải giữ quan hệ tốt với anh thì mới có cơ hội lợi dụng anh, đổi lại làm bất kì ai thì sao có thể so đo như vậy? Nghe lời anh, dỗ dành anh còn không kịp nhưng trong mắt cô, mình lại thành một kẻ có cũng được mà chẳng có cũng chẳng sao…
Không ngờ mình lại cứ muốn ở bên cô như vậy…
Thực sự lòng Phùng Tước cảm thấy không hề thoải mái, cũng không thể trách anh, được người chiều chuộng đã quen rồi.
Cố Trường Khanh thấy anh không nói gì, nghĩ anh mất hứng, cô gật gật đầu:
– Em hiểu rồi, mai em sẽ chuyển đi.
Nói xong lấy tiền đã chuẩn bị ra đặt lên bàn rồi chuẩn bị bước đi.
Vừa đứng dậy thì Phùng Tước đã khẽ quát một tiếng:
– Ngồi xuống!
Cố Trường Khanh nhìn anh không hề nhúc nhích.
Phùng Tước ngẩng đầu, nhìn cô, tức giận cười cười:
– Anh biết rồi, anh đồng ý, em lợi hại, anh lại cứ muốn làm bạn với em đó, được chưa?
Nhìn vẻ vừa giận dữ lại vừa bất đắc dĩ của anh, Cố Trường Khanh không nhịn được mà bật cười, cô ngồi xuống nhìn anh rồi nhẹ giọng nói:
– Thời gian này em sẽ làm hướng dẫn viên miễn phí cho anh, đưa anh đi khắp nơi, ở New York có chỗ nào hay em đều biết.
Phùng Tước vốn không thoải mái nhưng nhìn thấy nụ cười có chút lấy lòng của cô, mắt tròn tròn, mặt như con mèo con khiến anh lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mỉm cười.