Thiên Kim Trở Về
Chương 119 : Đi chơi
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Mấy ngày sau đó, Cố Trường Khanh tuân thủ lời hứa, đưa Phùng Tước đi khắp New York du ngoạn.
Khi đến Mỹ, Phùng Tước đã mua một chiếc Honda, ở đây anh cũng chẳng thể kiên trì chỉ dùng hàng nội nữa. Nhưng Cố Trường Khanh phát hiện anh là người vô cùng khiêm tốn, bất luận là ăn, mặc, ở, đi lại đều không quá cầu kỳ. Chẳng lẽ anh không mua nổi Porche, Ferrari? Không mặc được Armani, Versace? Không đến mức đó chứ….
Cố Trường Khanh từng hỏi vì sao anh lại chọn Honda, Phùng Tước đáp lời:
– Công ty sản xuất ô tô của Nhật này có thể chiếm thị phần lớn ở đất nước sản xuất ô tô như Mỹ thế này là rất giỏi rồi, anh cũng muốn nhìn xem xe của bọn họ rốt cuộc có ưu điểm gì. Từ sản phẩm của một công ty có thể học được rất nhiều điều. Em xem chiếc Honda này, ngay từ đầu cũng không phải đã được người Mỹ chấp nhận nhưng nó không ngừng cải tiến, không ngừng phát minh, sáng tạo nên mới trở thành hãng Honda như bây giờ, đứng vững được trong thị trường Mỹ.
Phùng Tước cười nói:
– Anh rất phục những công ty biết phấn đấu tiến lên, càng hi vọng các xí nghiệp Trung Quốc chúng ta có thể gia nhập vào những xí nghiệp nổi tiếng thế giới như vậy.
Cố Trường Khanh thường xuyên nghe anh nhắc đến việc này, biết anh cũng không phải là dạng công tử vô công rồi nghề, cô thấy được anh là người có khát vọng, hơn nữa lại thêm bối cảnh, gia thế như vậy, cô cảm thấy tương lai của anh hẳn là sẽ rất sáng lạn.
Ngày nào Cố Trường Khanh cũng cùng Phùng Tước rong ruổi khắp nơi trên chiếc Honda này.
Hôm sau, bọn họ đến công viên trung tâm của New York, đi đến đài phun nước xem những giọt nước trong veo như thủy tinh lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhìn từng đàn thiên nga kết đôi. Phùng Tước rất thích chụp ảnh cho cô, anh nhân lúc cô không chú ý mà chụp được rất nhiều những bức ảnh rất tự nhiên của cô, cô vươn tay đón lấy những giọt nước từ đài phun nước, trên gương mặt là nụ cười vui vẻ trẻ thơ, cô cho thiên nga ăn nhưng khi thiên nga định mổ vào tay cô thì cô lại hoảng sợ chạy trối chết, chật vật không thể tưởng tượng nổi. Vẻ mặt hoảng hốt của cô thực sự rất thú vị. Cô vươn tay vào trong nước đùa giỡn, cảm nhận sự mát mẻ trong lành của làn nước, vẻ mặt hiện rõ nụ cười thích chí, sau đó cô lại phát hiện anh mất tích, vội vã tìm kiếm xung quanh, mày nhíu chặt rất lo lắng đến khi tìm được anh rồi, sắc mặt cô thoải mái, mặt mày hớn hở. Tất cả những vẻ mặt, nụ cười ấy đều bị anh lén giữ lại trong máy ảnh.
– Anh đi đâu? Em sợ anh lạc đường.
Cố Trường Khanh đi qua phía anh.
Phùng Tước nhìn cô, lòng bỗng nảy ra một chủ ý, anh quay lại đưa máy ảnh cho một đôi người Mỹ, dùng tiếng Anh nhờ bọn họ chụp ảnh giúp, sau đó kéo Cố Trường Khanh đi đến bên đài phun nước.
Cố Trường Khanh cười cười không từ chối, chụp một bức ảnh cũng chẳng có gì.
Bên cạnh có đủ mọi tiếng động, tiếng cười, tiếng khóc của trẻ con, tiếng chó sủa vui vẻ, còn có cả tiếng của những con vật từ xa vọng lại, tiếng chim hót véo von và cả tiếng ghita từ đâu truyền đến.
Tất cả hòa lại tạo nên bản nhạc tuyệt vời.
Cuộc đời sáng bừng, tươi đẹp.
Sau đó cô cũng cười.
Rời khỏi vườn bách thú, bọn họ còn đến vườn dâu tây, qua đài quan sát thiên văn, mỗi nơi đều in dấu chân của bọn họ, mỗi nơi đều giữ lại tiếng cười của hai người, bọn họ cùng nhau nặn tượng, cùng xem băng đăng, nhìn thấy chuyện vui thì cùng cười lớn.
Sau đó lúc hoàng hôn hai người lại đi cưỡi ngựa, cùng ngồi chung một yên ngựa, anh cầm dây cương, hai tay bảo vệ cô rất chắc chắn không để cô ngã xuống. Cô nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, nghe được tiếng tim anh đập thình thịch.
Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi thì bọn họ mới trở về, Phùng Tước lái xe, trong xe bật một bản nhạc nhẹ nhàng, bọn họ thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm, sau đó cô dựa vào cửa sổ mà ngủ gật, ánh chiều tà xuyên qua cửa kính chiếu lên gương mặt bình tĩnh của cô khiến khuôn mặt thanh lệ ấy nhuộm đẫm trong tầng ánh sáng thật đẹp đến độ khiến người ta lóa mắt. Anh cười cười dừng xe, lấy miếng chống nắng dán vào cửa sổ của cô để che nắng cho cô. Sau đó lại kéo chỗ ngồi của cô về đằng sau một chút cho cô được ngủ thoải mái. Thấy có một lọn tóc phủ lên mặt cô, anh lại vươn tay cẩn thận vuốt ra sau tai cho cô rồi cuối cùng khẽ tắt nhạc. Thấy cô vẫn ngủ say thì lại cười cười.
– Đúng là trẻ con…
Giọng nói trầm trầm lộ ý chiều chuộng.
Sau đó anh lại chậm rãi lái xe về nhà.
Mấy ngày sau đó bọn họ còn đến Manhattan với những dãy nhà chọc trời, đến quảng trường thời đại, đến nhà hát Broadway còn đi xem nữ thần tự do nữa.
Bọn họ đi dạo phố, thưởng thức văn hóa đường phố của Mỹ, nhấm nháp đủ loại đồ ăn, mỗi ngày đều vui vẻ vô lo vô ưu như vậy, tràn ngập niềm vui. Hai người cũng nhờ đó mà quan hệ càng ngày càng tốt, như lúc sang đường, Phùng Tước có thể tự nhiên cầm tay Cố Trường Khanh mà không hề bối rối. Hôm đó, hai người đi chơi ở New York, Cố Trường Khanh không cẩn thận bị trẹo chân khiến Phùng Tước luôn tự trách mình mãi.