Thiên Kim Trở Về

Chương 120 : Bá đạo

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Trên đường về, Phùng Tước vừa lái xe vừa xin lỗi Cố Trường Khanh:



– Chắc chắn là mấy ngày nay đi chơi làm em quá mệt mỏi, đều tại anh không tốt, không chăm sóc cho em được chu đáo.



Cố Trường Khanh cười nói:



– Không phải tại anh, là tự em không cẩn thận.



Phùng Tước quay đầu nhìn nhìn chân cô rồi hỏi:



– Bây giờ còn đau nữa không?



– Không có chuyện gì, em đâu có yếu ớt như anh nghĩ.



Cố Trường Khanh không nhịn được cười nói.



Phùng Tước cũng cười không nói thêm được gì.



Đến Princeton, Phùng Tước dừng xe rồi qua bên kia mở cửa xe cho cô, tiện thể xem xét vết thương ở chân cô.



– Hình như bị sưng. Hay là đến bệnh viện? Phùng Tước có chút sốt ruột.



Cố Trường Khanh vội cười:



– Vết thương nhỏ thôi, em về bôi chút dầu là được rồi.



– Thực sự không sao? Phùng Tước ngẩng đầu nhìn cô.



Cố Trường Khanh ngừng cười nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng nói:



– Thực sự không sao.



Phùng Tước gật đầu, xoay người quay lưng về phía cô:



– Anh cõng em lên.



Cố Trường Khanh sợ hãi cười:



– Không cần, em tự đi được.



Giọng nói của anh trầm lại:



– Trường Khanh, nghe lời.



Ngữ khí rất cố chấp, không cho phản đối lại.



Cố Trường Khanh bĩu môi, vẫn dựa vào lưng anh. Tấm lưng anh rộng lớn mà vững chãi, cô cảm thấy cô hoàn toàn có thể nằm ngủ trên lưng anh.



Anh đứng dậy, Cố Trường Khanh có cảm giác như đang đứng trên tòa cao ốc.
Thấy anh giúp cô quét dọn nhà cửa, Cố Trường Khanh thực sự không nhịn được nên hỏi:



– Anh có vẻ cũng là được chiều chuộng mà, sao làm những việc này lại thuận tay như vậy?



Lúc ấy Phùng Tước đang hút bụi sàn nhà cho cô, nghe vậy vừa làm vừa đáp lời:



– Em quên anh ở trong quân đội một thời gian sao? Ở đó mặc kệ em có biết làm hay không, nếu không làm tốt thì sẽ bị phạt, anh cũng là bị bức mà thành. Nhưng giờ đúng là nó đã phát huy công dụng.



Anh còn chuyển sách và máy tính qua phòng Cố Trường Khanh, lúc cô đọc sách anh cũng đọc sách. Mỗi lần thấy Cố Trường Khanh vô cùng chăm chú xem mấy quyển sách cổ phiếu, tài chính kia thì luôn không nhịn được tiến đến gần cô, tò mò hỏi:



– Em thực sự đọc hiểu sao… em còn nhỏ tuổi, đọc sách này làm gì?



Cố Trường Khanh quay đầu nhìn anh một cái, nhíu mày:



– Anh đã quên ước định của chúng ta? Anh không cần lo cho em.



Phùng Tước bị chặn miệng thì có chút mất hứng ngồi về vị trí của mình, không để ý đến cô nhưng một lát sau lại hỏi cô:



– Buổi trưa em muốn ăn gì?



Buổi chiều thấy cô chơi cổ phiếu thì càng ngạc nhiên, lần này anh không hỏi gì, chỉ ở bên lẳng lặng nhìn, có đôi khi còn thấy cô và một người tên là “Mike” chat qua webcam, lúc nói chuyện, hai người nhắc đến những thuật ngữ chuyên nghiệp và những kiến giải độc đáo khiến cho sinh viên kinh tế như anh cũng thấy ngạc nhiên. Hơn nữa, lúc bọn họ nói chuyện, con số tài chính lộ ra cũng không phải là con số nhỏ.



Có lần, anh hỏi cô:



– Người nhà em có biết em chơi cổ phiếu không?



Cô nói:



– Không biết, hơn nữa tuyệt đối không thể để họ biết, nếu không em sẽ gặp rắc rối lớn.



Cô nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng.



Lòng Phùng Tước dần dần sáng tỏ, thì ra người cô vẫn đề phòng là người nhà của chính mình.



Phùng Tước cũng không có hảo cảm gì với người nhà của cô. Mẹ kế và cô chị gái kia còn chưa tính nhưng cha của cô ấy có phải là quá vô tình với con gái rồi không? Sợ cô nhiễm bệnh bò điên nên không cho cô về, cái này nói ra vốn đã không thông, hơn nữa biết rõ nơi này có bệnh bò điên mà lại chẳng hề thấy bọn họ có gì quan tâm cô cả. Từ khi anh đến Mỹ đến giờ, hầu như là ngày nào bên nhà cũng đều gọi điện qua. Giờ để con gái còn chưa trưởng thành ở bên ngoài, lại là nơi xa như vậy, sao lại chẳng hề lo lắng?



Như anh đã sắp 20 tuổi, ngày nào cũng đều nhận được điện thoại của gia đình rất đúng giờ, mọi người trong nhà như không thể yên tâm, hỏi han ân cần, dặn dò đủ thứ, hận không thể lập tức bay qua Mỹ. Đây mới là người nhà chứ…



Mà cô lại chẳng hề để ý gì đến chuyện này, ngày nên làm gì thì làm cái đó, tích cực tiến thủ, cố gắng chăm chỉ, thật đúng là không dễ dàng…



Rõ ràng là đứa trẻ khiến người ta đau lòng…



Phùng Tước nhìn Cố Trường Khanh, thầm thở dài, lòng có chút xót xa.



Nhưng cô lại không hề giấu diếm gì mình, không hề phòng bị mình, điều này chứng tỏ cái gì?



Vừa nghĩ đến điểm ấy, tim Phùng Tước lại đập loạn.