Thiên Kim Trở Về
Chương 122 : Anh có cách
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Giám đốc Giang là người phụ nữ hơn 30 tuổi, tóc cắt ngắn, váy công sở đơn giản, trang điểm thanh nhã, tất cả bộc lộ ra được rằng cô là một người khôn khéo, có năng lực và chuyên nghiệp.
Ra khỏi sân bay, giám đốc Giang nhìn thấy Cố Trường Khanh tay giơ bảng thì đi về phía Cố Trường Khanh, cười nói:
– Chào cháu, cháu là cháu gái đang học ở Mỹ của Chủ tịch Từ đúng không? Làm phiền cháu qua đây đón, đúng là ngại quá.
Đương nhiên Từ Khôn sẽ không tiết lộ thân phận thật của Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Đừng khách sáo, cô mệt rồi, chúng cháu đưa cô về khách sạn đã.
Bên cạnh, Phùng Tước rất lịch sự đón lấy hành lý trong tay giám đốc Giang, thản nhiên cười nói:
– Xin đi theo cháu.
Giám đốc Giang sớm đã để ý đến người này, dáng người cao lớn, tuấn tú đẹp trai chỉ là cậu ấy khiến cho người ta có cảm giác xa cách, lạnh lùng khiến cho cô không dám quá lỗ mãng. Lúc này thấy anh nói chuyện thì mới dám hỏi:
– Vị này là…
Cố Trường Khanh cười nói:
– Đây là một người anh cháu quen từ khi còn ở trong nước, giờ đang du học bên này.
Lòng Phùng Tước hơi trầm xuống nhưng vẫn rất lễ phép vươn tay với giám đốc Giang:
– Xin chào, cháu là Phùng Tước.
– Chào cháu…
Giám đốc Giang khẽ bắt tay anh, rõ ràng đối phương nhỏ hơn mình rất nhiều nhưng cô lại cảm thấy thật áp lực.
Đứa nhỏ này có khí thế thật mạnh, không biết là có thân phận gì… Giám đốc Giang lẩm bẩm trong lòng. Hai người cùng đưa cô đến một khách sạn ở Manhattan, giúp cô sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Trong lúc này, Cố Trường Khanh có hỏi cô tình hình tới đây đàm phán, hỏi có bao nhiêu cơ hội thành công.
Thực ra những điều này đều là bí mật kinh doanh nhưng trước khi đi Từ Khôn đã dặn mặc kệ cháu gái mình hỏi gì thì đều phải trả lời. Giám đốc Giang đoán, có lẽ là vì cháu gái của chủ tịch Từ tốt nghiệp rồi cũng sẽ về Hoa Tư làm việc?
Đương nhiên, dù cô có nghĩ nát óc thì cũng không ngờ được rằng cô bé thanh tú có đôi mắt trong veo như không rành thế sự này lại chính là một trong những ông chủ của mình.
– Thực ra tuy rằng chủ tịch Từ bảo tôi qua đây nhưng bà cũng biết lần này cơ hội thành công không lớn bởi vì điều kiện của công ty chúng ta chưa đủ đáp ứng yêu cầu của Eleanor. Hơn nữa thư đề nghị chúng ta gửi đi cũng đã bị gửi trả. Nhưng chuyện do người làm, đây là một cơ hội tốt, chủ tịch Từ cho rằng phải cố hết sức thì mới không tiếc nuối.
Giám đốc Giang đáp.
Cố Trường Khanh lại hỏi:
– Cô có hiểu rõ tình hình bên đối thủ không?
Phùng Tước ở bên cạnh nghe mà gật đầu lia lịa, một câu trúng đích, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Giám đốc Giang thấy đối phương rất nghiêm túc thì dần thu hồi sự khinh thường, lấy trong hành lý ra một tập văn bản đặt ở trước mặt Cố Trường Khanh.
– Chúng ta sớm đã điều tra các công ty đối thủ cạnh tranh, các quốc gia ở châu Á đều có những đại lý rất lớn tranh giành nhau, trong đó thực lực mạnh nhất thì có ba nhà, một là công ty của Nhật Bản đã kinh doanh được gần mười năm, đã làm đại lý độc quyền cho rất nhiều thương hiệu lớn, theo tôi thấy cơ hội của công ty này rất cao, có cả một công ty của Hàn Quốc cũng kinh doanh rất nhiều năm, cuối cùng là Hoa Nhã của Hương Cảng, tuy rằng so với hai công ty trước thì thời gian làm là ngắn nhất nhưng nó vừa thu mua được công ty đối thủ, trở thành công ty phát triển nhất Hương Cảng, thực lực tăng mạnh. Hơn nữa hai năm qua, Hoa Nhã phát triển rất nhanh, là điều mà người Mỹ sẽ rất thích. Giờ các công ty đều đã có người đại diện đến trao đổi nên cuối cùng về tay ai thì cũng chưa biết.
Hoa Nhã? Cố Trường Khanh trợn mắt nhìn, cũng đúng, Hoa Nhã sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Không biết đại biểu lần này của Hoa Nhã là ai?
Nhưng cô nghe giám đốc Giang giới thiệu rồi, về cơ bản đã hiểu, Hoa Tư sẽ không có khả năng.
Trên thương trường bàn chuyện thực lực, về cơ bản rất khó có kì tích, có những chuyện tưởng là kì tích nhưng sau lưng nó cũng phải có thực lực nhất định. Hoa Tư có thời gian hoạt động quá ngắn, đứng giữa nhiều đối thủ mạnh như vậy trông thật nhỏ bé.
Đổi lại, nếu Cố Trường Khanh là ông chủ của Eleanor thì có lý do gì để bỏ qua các công ty có thực lực mạnh mà chọn một công ty vừa mới khởi đầu? Thậm chí công ty đó còn không có kinh nghiệm làm đại lý gì cả.
Cũng vì Từ Khôn cá tính mạnh mẽ không chịu thua nếu không đã chẳng có chuyến đi lần này của giám đốc Giang.
Trên đường về, Phùng Tước thấy Cố Trường Khanh nhíu mày như vậy thì không khỏi hỏi:
– Sao thế? Nghe thấy đối thủ mạnh như vậy thì muốn rút lui sao?
Cố Trường Khanh cười cười:
– Anh Phùng Tước, chẳng lẽ anh cảm thấy công ty của em có thể sao?
Phùng Tước lắc đầu:
– Anh cũng nghĩ giống em, cũng không xem trọng.
Cố Trường Khanh thở dài.
– Nhưng không xem trọng cũng không có nghĩa là không có cơ hội, không có nghĩa là không có thu hoạch.
Phùng Tước vừa lái xe vừa nói:
– Trường Khanh, em nghĩ lại xem, Hoa Tư các em có gan tranh thiên hạ với ba công ty lớn bậc nhất Châu Á, dù thất bại vẫn là vinh quang, không phải công ty nhỏ nào cũng có được nghị lực, dũng khí như vậy, chỉ cần em có thể tạo ra lực ảnh hưởng nhất định, có thể làm cho mọi người nhớ kỹ Hoa Tư thì anh nghĩ, đây đã là một thu hoạch không nhỏ.
Giám đốc Giang rất ngạc nhiên.
– Cháu cũng không biết là có tác dụng hay không nên tạm thời giữ bí mật đã.
Cố Trường Khanh kéo Phùng Tước qua rồi lại nói với giám đốc Giang:
– Cô Giang, cô về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, cháu phải qua chỗ này đã.
Giám đốc Giang gật đầu đồng ý, vẫy taxi rồi đi.
Phùng Tước quay đầu lại hỏi Cố Trường Khanh:
– Chúng ta đi đâu?
Cố Trường Khanh nhìn anh cười, hai mắt sáng bừng:
– Chúng ta qua phố Tàu.
Phùng Tước hiểu ý ngay lập tức, anh nhếch môi cười để lộ ra hàm răng trắng bóng:
– Anh biết em muốn làm gì, tiểu nha đầu, tâm tư thật linh hoạt.
Anh cười vuốt vuốt đầu cô, suýt thì làm rơi luôn tóc giả của cô.
Cố Trường Khanh vội giữ lại, kêu lớn:
– Cẩn thận một chút.
Cô kéo tóc giả lại rồi lườm anh một cái, sau đó cười nói:
– Thông minh thế, chưa gì đã đoán được ý em rồi, Jacklyn nghe đến Bắc Kinh đã nhắc đến ba món đồ ăn vặt đó có thể thấy ba món này tạo cho bà ấy ấn tượng rất tốt nên em muốn làm ba món này để thỏa mãn nguyện vọng của bà ấy, có lẽ bà ấy cao hứng sẽ cho một cơ hội cũng nên. Suy nghĩ này liệu có quá ngây thơ không?
Cô nhìn anh, mắt mở to như thể đang chờ lời nhận xét của anh.
Vẻ mặt đó khiến Phùng Tước nghĩ đến con mèo con, Phùng Tước cười cười:
– Người Mỹ làm ăn không nói tình nghĩa, nhưng bọn họ cũng là người, có thể để bọn họ cảm nhận được thành ý, quyết tâm của em thì có lẽ có thể đả động được bọn họ, tóm lại cứ thử xem sao.
– Cảm ơn anh Phùng Tước, cũng nhờ có anh ủng hộ em.
Cố Trường Khanh thật lòng cảm ơn.
– Đồ ngốc…
Lòng Phùng Tước có chút xót xa, anh nhìn cô rồi giật kính của cô ra:
– Xấu muốn chết, đi thôi.
Nói xong đi về phía đậu xe.
Ngày hôm sau, Phùng Tước và Cố Trường Khanh đến phố Tàu, đi hết một lượt, quả đúng như lời Phùng Tước, mấy món ăn đó không có bán ở phố Tàu, nhà ăn Trung Hoa thì có bán nhưng đều là bán theo khẩu vị của người nước ngoài, không đáng nói.
Cố Trường Khanh đi đến mỏi nhừ chân nhưng vẫn không có kết quả gì, vất vả lắm nghĩ ra một cái nhưng lại không có tính khả thi khiến cô nhụt chí.
– Nếu có thể chuyển theo đường máy bay từ Trung Quốc sang đây thì tốt rồi. Cố Trường Khanh nói.
– Nhưng để lâu cũng không tốt, gửi qua đường hàng không lại còn sẽ bị lăn lộn, nhất là món xào thập cẩm thì sẽ không thể ăn nổi. Hơn nữa máy bay sẽ không đến sớm như vậy, chúng ta chỉ có buổi sáng mới có cơ hội giao tận tay cho bà Jacklyn, để người chuyển đến thì rất dễ bị xem nhẹ, đó chẳng phải là sẽ phải đợi qua tối? Em thấy đồ ăn để lâu như vậy thì có thể ăn được không? Phùng Tước nhìn cô.
Cố Trường Khanh bị anh nói cho không ngóc nổi đầu lên:
– Em hiểu ý anh, ý là em nên buông tay!
Cô nản lòng, cả người như mất hết sức lực, cô ngồi xổm xuống nhìn ô tô bóp còi inh ỏi lướt qua như đứa bé ăn xin.
Phùng Tước nhìn cô như thế thì không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, anh xoa xoa eo, khẽ đá đá chân cô.
– Này, không phải thế, em cứ thế buông tay sao?
Phùng Tước lại đá đá cô.
Cố Trường Khanh bị anh đá mà phát phiền, cầm lấy một hòn đá nhỏ ném vào chân anh, anh nhanh chân rụt về, hòn đá nhỏ lăn lông lốc đi thật xa.
– Thế em còn làm gì được nữa đây? Dù có đăng báo tìm đầu bếp cũng không kịp nữa rồi.
Cố Trường Khanh giận dỗi.
Lúc này, Phùng Tước ngồi xổm xuống bên cạnh cô, dù ngồi xổm xuống cũng vẫn cao hơn Cố Trường Khanh rất nhiều, như con quái vật vậy. Anh cúi đầu nhìn vào mắt cô, đôi mắt đen láy sáng bừng lên như ánh sao trong đêm.
Anh vươn tay kéo tóc cô, Cố Trường Khanh lườm anh, anh cười rồi lại kéo tiếp, ngay đến lúc Cố Trường Khanh bực mình muốn đánh nhau thì anh mới nói:
– Đừng cáu, anh có cách mà.