Thiên Kim Trở Về

Chương 123 : Ái muội

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


– Đây là cách anh nói?



Cố Trường Khanh nhìn trang web dạy nấu ăn, khóc không ra nước mắt.



Phùng Tước nhìn cô một cái:



– Tự tay làm càng thể hiện được thành ý của em, dù sao không thể tìm ra đồ ở nơi này thì thành ý do chính tay em làm sẽ bù lại được hương vị.



Cố Trường Khanh nghe xong, hận không thể đâm đầu vào máy tính chết luôn đi cho xong.



– Em lớn thế này rồi, ngay cả trứng còn chưa tự ốp bao giờ, em ăn bánh bao nhưng chưa từng thấy bột mì, ngay cả chợ em cũng chưa từng đến…



Cố Trường Khanh thở hổn hển nhìn vào những nguyên liệu được giới thiệu mà gào lớn:



– Mấy cái này là cái gì? Chúng nó không biết em, em cũng không quen chúng nó, anh giết chết em đi.



Phùng Tước nhìn cô, “hừ” một tiếng:



– Này, Cố Trường Khanh, em đang làm nũng với anh đấy à? Là ai đã nói nhất định phải cố gắng, nhất định phải tìm cơ hội để gặp mặt Jacklyn? Là ai nói nhất định phải để cho đối phương cảm nhận được thành ý và quyết tâm của em? Thì ra chỉ là nói suông?



Cố Trường Khanh hơi đỏ mặt:



– Ai làm nũng?… Em nói thật, những chuyện này em không làm được.



Lòng hoảng sợ, trước mặt anh mình dường như rất dễ thả lỏng bản thân, rất dễ nổi cáu… nó chứng tỏ điều gì?



– Vậy lúc trước em có biết kinh doanh, chơi cổ phiếu không?



Vẻ mặt Phùng Tước rất nghiêm túc:



– Không biết nhưng sau vẫn học được đó thôi? Không có gì là không thể. Em muốn thành công nhưng lại sợ trả giá, nào có chuyện tốt như vậy? Em cho là những xí nghiệp thành công đều là vì có thần may mắn giúp đỡ sao? Người ta đều là dùng sự cố gắng của mình để đổi lại những thứ đó, thành công càng lớn thì trả giá càng nhiều, may mắn chỉ chiếm một phần rất nhỏ.



– Biết rồi, em làm là được chứ gì.



Cố Trường Khanh cúi đầu, “Chỉ biết dạy dỗ người khác”.



Phùng Tước đứng dậy, hừ một tiếng:



– Em nghĩ là ai anh cũng dạy dỗ à? Anh ăn no dửng mỡ chắc?



Nói xong kéo cô dậy.



– Làm gì thế? Cố Trường Khanh hỏi.



– Làm gì? Đi mua nguyên liệu? Em có thể không bột mà vẫn gột được hồ?



Phùng Tước cười cười khẽ mắng:



– Đồ ngốc…



Đồ ngốc?



Cố Trường Khanh đen mặt.




Hai người cho đồ ăn vào hộp đựng thức ăn rồi nhanh chóng lái xe đến New York, ngồi đợi ở đại sảnh Eleanor một hồi đợi Jacklyn xuất hiện.



Đợi thật lâu, bà Jacklyn mới như nữ hoàng được một đoàn người vây quanh bước vào.



Cố Trường Khanh thấy bà thì vội chạy lên, Jacklyn nhìn thấy cô thì nhận ra ngay, nhướng mày, chân không dừng bước, nói với thư kí ở bên:



– Gọi bảo vệ vào.



Cố Trường Khanh nghe được, vội vàng lớn tiếng nói:



– Không cần gọi bảo vệ, tôi không phải đến để quấy rối, tôi cũng không tìm bà để bàn chuyện làm ăn.



Hai người đàn ông đứng chắn trước mặt cô.



Cố Trường Khanh không hề có ý định xông lên, cô chỉ vươn tay đưa hộp đồ đến trước mặt Jacklyn:



– Đây là món bột mì xào thập cẩm bà thích ăn, là tôi tự tay làm, mời bà ăn.



Cô nhìn Jacklyn cười:



– Chúc bà ngon miệng.



Jacklyn nhìn cô một cái rồi lại nhìn hộp đồ ăn, hừ lạnh một tiếng rồi bước đi.



Lúc này, Phùng Tước đón lấy hộp đồ, đi qua hai người đàn ông kia, đến trước mặt Jacklyn rồi nhét hộp thức ăn vào tay bà nói:



– Thực sự là tự tay chúng tôi làm, vẫn còn nóng. Nếu không ăn thì bà cứ vứt đi.



Nói xong lại cúi mình chào Jacklyn rồi kéo Cố Trường Khanh rời đi.



Jacklyn nhìn hộp đồ trong tay, hơi nóng tỏa ra như truyền đến tim bà. Bà xoay người nhìn theo bóng hai người một cái.



Ngày hôm sau, Cố Trường Khanh lại làm món xào thập cẩm này đưa đến cho Jacklyn, cô chỉ bước lên đưa đồ ăn cho bà, không nói gì, càng không nhắc đến chuyện làm ăn, mỉm cười rồi bước đi.



Ngày thứ ba, ngoài món xào thập cẩm còn có thêm bánh bột đậu, lúc Cố Trường Khanh tự tay đưa cho bà thì nói:



– Ăn món xào trước, bánh bột đậu có thể để một lúc, lúc đói bụng ăn cũng được.



Ngày thứ tư, món xào thập cẩm đổi thành món gan xào, còn có một món điểm tâm khác. Cố Trường Khanh dặn dò hai câu, vẫn chẳng hề nhắc đến chuyện làm ăn mà Jacklyn cũng chỉ lạnh lùng nhìn cô.



Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy, Cố Trường Khanh đều đổi đồ ăn đưa cho bà, cô không nói gì cả, Jacklyn cũng vậy.



Mãi đến ngày thứ chín, Cố Trường Khanh đưa đồ ăn cho Jacklyn, đang định rời đi thì Jacklyn bỗng nhiên mở miệng:



– Chờ một chút!



Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn bà, tim đập thình thịch.



Jacklyn nhìn cô mỉm cười:



– Tôi có thể cho cô 10’!