Thiên Kim Trở Về
Chương 124 : Xoay chuyển càn khôn
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Đến giờ hẹn, Cố Trường Khanh và giám đốc Giang cùng đi gặp Jacklyn.
Với việc của Hoa Tư và mạng lưới tiêu thụ qua Internet của Hoa Tư, giám đốc Giang hiểu rõ hơn Cố Trường Khanh.
Jacklyn ngồi trong văn phòng của bà, nơi đây có thể quan sát được toàn cảnh Manhattan. Bà bình thản ngồi nghe giám đốc Giang giới thiệu về Hoa Tư và kế hoạch tiêu thụ sản phẩm Eleanor của Hoa Tư.
Sau đó bà xoay ghế dựa nhìn Cố Trường Khanh, mỉm cười nói:
– Cô Helen, cô có biết vì sao tôi đã biết công ty của cô không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi mà vẫn cho cô cơ hội này không?
Cố Trường Khanh cười không nói.
Jacklyn tiếp tục nói:
– Cũng không phải vì đồ ăn cô làm rất ngon, tôi nói thẳng, cô làm không hề ngon, hoàn toàn phá hủy ấn tượng tốt đẹp của tôi với mấy món đồ ăn này.
Cố Trường Khanh ngượng ngùng cười cười:
– Rất xin lỗi, lúc trước tôi chưa từng xuống bếp, đó đã là nỗ lực lớn nhất của tôi.
Jacklyn khẽ gõ gõ bàn cười nói:
– Đúng, tôi biết, tuy hương vị thì không nói nổi nhưng qua mỗi ngày đều có sự tiến bộ, tôi có thể cảm nhận được sự cố gắng của cô. Điều này khiến tôi nhớ lại khi mình còn trẻ, một khi đã quyết tâm làm gì thì tuyệt đối sẽ không buông tay, mặc kệ là dùng cách gì, mặc kệ là trả giá cỡ nào, thế nào cũng phải đạt được mục đích của mình mới thôi.
Bà nhìn Cố Trường Khanh:
– Helen, tôi rất thưởng thức điều này của cô, nếu công ty của cô cũng có được phẩm chất này giống cô thì tiền đồ đúng là không thể tưởng tượng được.
Cố Trường Khanh và giám đốc Giang đều chấn động, không hẹn mà cùng ngồi thẳng dậy.
– Nhưng mà…
Jacklyn đổi giọng, chậm rãi dựa vào ghế, thở dài, giám đốc Giang chợt cảm thấy lạnh người, giờ cô thấy ghét nhất hai chữ “nhưng mà”.
– Tôi rất tiếc…
Jacklyn lắc đầu nhìn Cố Trường Khanh:
– Cô Helen, công ty của các người có lẽ sau này sẽ phát triển rất tốt nhưng trước mắt thì xem ra còn phải cần một thời gian dài mới có thể trưởng thành. Mà công ty chúng tôi lại cần những công ty lớn, không có thời gian để chờ mọi người trưởng thành. Công ty của cô tuy ở đại lục đã có lượng tiêu thụ lớn nhưng với khu vực bên ngoài Trung Quốc vẫn là trống rỗng, đó là những nơi các cô không quen thuộc, không có kinh nghiệm chuẩn bị mọi thứ, chúng tôi có lí do để tin rằng các cô sẽ không thể phát triển tốt sản phẩm của chúng tôi, cho nên…
Jacklyn buông tay, bĩu môi:
– Ngại quá, hi vọng lần sau có cơ hội hợp tác. Nhưng thực sự cảm ơn đồ ăn của cô, tuy rằng hương vị không dám bàn luận nhưng tôi rất vui, bởi vì nó gợi nhớ cho tôi rất nhiều kí ức đẹp. Bà cười cười.
Giám đốc Giang thầm thở dài, đúng là vẫn không được…
Nhưng cuối cùng vẫn đã gặp được Jacklyn, để cho bà có được ấn tượng tốt về Hoa Tư cũng coi như là thu hoạch bất ngờ rồi.
Jacklyn đứng lên bắt tay giám đốc Giang và Cố Trường Khanh:
– Hi vọng sau này lại có cơ hội hợp tác.
Ý tiễn khách rất rõ ràng. Giám đốc Giang nhìn Cố Trường Khanh, lúc này Cố Trường Khanh cũng đang nhìn qua cô, hai người đều thấy được cảm xúc lo lắng trong mắt đối phương bởi vì những lời sau đây hai người nói ra quả thật có chút mạo hiểm.
Jacklyn thấy hai người còn đứng đó không đi thì trợn mắt nhìn:
– Còn có chuyện gì sao?
Cố Trường Khanh hít sâu một hơi, hỏi:
– Bà Jacklyn, tôi muốn hỏi một chút, bà đã tìm được tổng đại lý chưa?
Đây cũng không phải là chuyện hai người nên hỏi, giám đốc Giang có chút lo lắng nhìn Jacklyn.
Nhưng dường như Jacklyn có ấn tượng rất tốt với Cố Trường Khanh, bà nhíu mày cười nói:
– Nói cho hai vị cũng không sao, gần đây chúng tôi có trao đổi với một vài công ty lớn, có lẽ không bao lâu là có thể định ra kết quả nhưng cụ thể là công ty nào thì giờ vẫn còn là bí mật.
Cố Trường Khanh tiến lên, đi đến trước bàn làm việc của Jacklyn, mở to mắt nhìn Jacklyn, một lời khiến người ta hoảng hốt.
– Bà Jacklyn, bà có từng nghĩ tới việc nếu bỏ qua việc tìm tổng đại lý cho toàn Châu Á mà lựa chọn từng công ty trong từng khu vực thì sẽ có lợi cho sự phát triển của công ty quý vị không.
Giám đốc Giang ở bên nhìn bọn họ hai cái, lòng bàn tay toát mồ hôi:
– Cắt thành sợi dài khoảng một tấc…
Phùng Tước quay lại, nhìn những lát khoai tây to gần bằng ngón tay. Cái này cũng gọi là “sợi…”
Phùng Tước không nhịn được nói với cô một câu:
– Có cần anh giúp không?
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn anh một cái, nhăn mũi:
– Không cần, em làm tốt lắm, anh càng giúp càng rối thôi.
Phùng Tước đen mặt quay đầu lại, lòng thầm nghĩ, thôi kệ vậy…
– Ái u…
Cố Trường Khanh khẽ kêu.
Phùng Tước vội quay lại đã thấy cô đang cúi đầu nhìn ngón tay mình, mày nhăn chặt, miệng rên rỉ.
Anh không nghĩ ngợi gì đã vọt qua, giật lấy tay cô, thấy ngón giữa của cô bị chảy máu, anh cảm thấy lòng tê rần như thể đó là máu của mình vậy.
– Anh đã bảo không cần tự làm, ra ngoài ăn chẳng phải là tốt hơn sao? Xem em này, cắt vào tay rồi.
Vẻ mặt anh như thể người bị đứt tay là anh vậy.
Cố Trường Khanh nhìn anh một cái, anh đang nhìn xuống, lông mi vừa dài vừa dày hơi run run, cô bỗng nhiên cảm thấy lòng ngứa ngáy, như thể lông mi của anh đang khẽ cọ vào tim cô.
Cô nhẹ nhàng nói:
– Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Qua hai ngày thì…
Cô bỗng nhiên im bặt, mắt trợn trừng bởi vì anh… anh lại kéo tay cô lên hút máu.
Cố Trường Khanh như bị điện giật khẽ rút tay về, vết máu trên đó đã bị anh hút sạch, cả ngón tay chỉ còn lại cảm giác tê rần.
Tim cô đập loạn, cô nắm chặt tay mình, phát hiện tay đã không thể khống chế mà đang khẽ run lên.
Cố Trường Khanh nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu.
Phùng Tước cũng ý thức được mình vừa làm gì, khi nãy chỉ là làm theo bản năng, dường như còn không kịp suy nghĩ thì đã…
Anh nhìn cô, mặt hơi nóng lên, lòng vừa chua xót lại vừa căng tràn, còn cả cảm giác ngọt ngào, đầu óc rối tung.
Dường như qua một hồi rất lâu anh mới ngập ngừng nói:
– Tiêu độc…
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh, “a” lên một tiếng nhưng cũng không biết nên nói gì khác.
Đang trong lúc xấu hổ, chuông điện thoại bỗng reo.
– Alo! Cố Trường Khanh nói.
Tim vẫn còn đập thình thịch.
– Cố Trường Khanh, nhị tiểu thư của tập đoàn Cố thị?
Trong điện thoại là giọng nam xa lạ.
Giọng nói như đang rất vui vẻ nhưng ngữ khí lại khiến người ta thấy lạnh lẽo.
– Xin hỏi anh là ai?
Tim Cố Trường Khanh trầm xuống.
Bên kia, Phùng Tước nghe thấy giọng cô không ổn thì lặng lẽ đi đến bên cô.
Đối phương cười qua điện thoại, tiếng cười rất êm tai nhưng những lời anh ta nói ra suýt thì khiến tim Cố Trường Khanh vọt ra ngoài.
– Hẳn là tôi cũng coi như là bạn của Cố tiểu thư. Nhưng tôi rất ngạc nhiên, nhị tiểu thư đơn thuần ngây thơ của tập đoàn Cố thị sao lại thành đại cổ đông của Hoa Tư? Lại còn có được thủ đoạn quyết đoán như vậy? Helen?
Đối phương lại cười vang.