Thiên Kim Trở Về

Chương 125 : Anh nhất định còn thảm hơn tôi

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Một mình Cố Trường Khanh bước vào một cửa hàng Nhật ở trung tâm Manhattan.



Cô không cho Phùng Tước biết cuộc hẹn này bởi vì cô không muốn anh đi theo, không biết để anh biết nội dung nói chuyện của bọn họ.



Vừa vào cửa, cô phục vụ mặc kinomo cười hỏi cô đã đặt phòng chưa. Cố Trường Khanh nói tên của đối phương. Phục vụ bước từng bước nhỏ dẫn cô đến phòng đặt sẵn.



Cửa phòng vừa kéo ra đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu xám đang ngồi ở bên bàn, anh ta khoảng 20 tuổi, mắt xếch, tóc ngắn, khuôn mặt tuấn tú. Nghe có tiếng động, anh ta quay đầu lại, nhìn Cố Trường Khanh mỉm cười, khóe miệng cong cong rất đẹp.



Anh ta vươn tay, rất phong độ làm động tác mời.



Cố Trường Khanh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, cởi giầy rồi ngồi xuống đối diện anh ta.



Trên bàn đã bày đầy đồ ăn của Nhật Bản, vô cùng đa dạng, rực rỡ muôn màu.



– Cố tiểu thư còn muốn ăn gì thì cứ gọi, không cần khách khí, hôm nay tôi mời khách.



Anh ta cười nói, sử dụng thứ tiếng phổ thông không quá lưu loát.



Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh ta cười lạnh một tiếng:



– Tôi không phải đến để ăn cơm với anh, có gì cần anh cứ việc nói thẳng đi, tiên sinh Hoàng Thao.



Người này chính là người Cố Trường Khanh từng gặp ở Hong Kong, ấn tượng vô cùng sâu sắc, tương lai sẽ là đối tượng coi mắt của cô, thái tử của tập đoàn Hoa Nhã – Hoàng Thao.



Đối phương đã chuẩn bị mà đến, có giả ngu giả ngốc cũng không chiếm được tiện nghi.



Trong phòng có đặt một chậu cây xanh tươi không rõ tên, trong không khí thoáng có mùi hương nhàn nhạt, không biết tiếng đàn sáo từ đâu truyền tới như đang nức nở, như đang nỉ non.



Hoàng Thao khẽ cười, đôi mắt xếch hơi nheo lại, lấp lánh:



– Cố tiểu thư, tôi nhớ chúng ta là bạn, khó có dịp gặp nhau ở đây, sao trông Cố tiểu thư lại không vui?



Cố Trường Khanh bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm rồi cười lạnh:



– Bạn bè sẽ không gọi điện thoại như vậy, tuy rằng không hiểu vì sao Hoàng tiên sinh lại làm thế nhưng tôi có thể nhìn ra Hoàng tiên sinh không có ý tốt, sao tôi có thể vui vẻ được?


– Về phần quyền đại lý…



Cô đảo mắt:



– Tôi có thể nói với người phụ trách Hoa Tư, khu vực Hong Kong sẽ là của Hoa Nhã, thế nào?



Hoàng Thao khó nhọc cười:



– Thì ra Cố Trường Khanh thấu tình đạt lý như vậy.



Cố Trường Khanh đập bàn cười nói:



– Vậy cứ thế đi, Hoàng tiên sinh, đừng có định giở trò, chỉ cần bên cha tôi biết được một chút phong thanh gì thì tôi nhất định sẽ không nể nang mà phơi chuyện của anh ra ánh sáng đâu.



Cô bỗng nhiên nghiêm mặt nói:



– Con người tôi chính là như vậy, tốt thì cùng tốt, mình không được yên thân thì nhất định phải kéo người ta đau khổ giống mình mới được.



Nói xong, cô đứng lên nhìn bàn đầy đồ ăn với vẻ khinh bỉ:



– Nói gì thì nói, thân là Hoàng thái tử của Hoa Nhã, có phải là quá keo kiệt rồi không, lại đi mời người ta ăn loại đồ ăn rẻ mạt này…



Nói xong hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu bước đi.



Chờ đến khi bóng dáng Cố Trường Khanh hoàn toàn biết mất thì nụ cười trên môi Hoàng Thao mới dần thu lại, anh vung tay xô hết bát đĩa trên bàn xuống, nhất thời chỉ nghe được những tiếng loảng xoảng.



Còn chưa hoàn toàn nguôi giận thì điện thoại bỗng vang lên, vừa tiếp máy thì lại nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của mình và Cố Trường Khanh.



Anh yên lặng nghe xong, sắc mặt càng ngày càng tệ.



Cuối cùng bên trong lại truyền đến giọng nói đắc ý của Cố Trường Khanh:



– Tôi vẫn cảm thấy không có bằng chứng cụ thể thì không yên tâm, giờ tốt rồi, cuộc nói chuyện của chúng ta đã được ghi lại, nghĩ chắc anh sẽ không còn đường nói dối nữa đâu thái tử nhỉ. Nói chuyện thế nào thì giữ lời như vậy, nếu không, nhất định anh sẽ còn thê thảm hơn tôi nhiều.



Hoàng Thao nhìn điện thoại bật cười hai tiếng, sau đó dùng sức ném điện thoại xuống đất.