Thiên Kim Trở Về
Chương 129 : Bạn học mới
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Thời gian cứ thế trôi đi.
Phía Phùng Tước chẳng có chút tin tức nào, Cố Trường Khanh không gọi điện thoại qua mà Phùng Tước cũng chẳng gọi đến. Đây đúng là kết quả cô muốn nhưng mỗi lúc đêm khuya thanh vắng, cô đứng bên lan can nhìn bầu trời đầy ánh sao, luôn bất giác hoảng hốt. Sau đó cô cố gắng ép mình tỉnh táo, đặt hết tâm sức vào công việc, dần dần rời xa ban công…
Sắp đến lúc khai giảng, Cố Trường Khanh và Lý Giai chat webcam một lần, lần này là Lý Giai chủ động tìm cô.
– Trường Khanh, Khưu Uyển Di đã bắt đầu hành động rồi.
Lý Giai trầm giọng nói. Cố Trường Khanh hỏi:
– Là sao?
– Bà ta đã cho người nhà vào làm ở Cố thị, đưa anh trai và cháu trai của mình vào Cố thị rồi.
Cố Trường Khanh nhíu mày:
– Không phải người nhà Khưu Uyển Di đều không ra gì sao? Anh trai và cháu bà ta có năng lực gì mà vào được Cố thị?
Trong ấn tượng của Cố Trường Khanh, nhà Khưu Uyển Di dường như chẳng có ai là đáng nể cả.
Lý Giai nói:
– Chị nghe nói, anh trai và cháu bà ta đều đã học đại học, anh trai bà ta từng làm quản lý ở một xí nghiệp đóng giày ở Quảng Đông, cháu bà ta thì mới tốt nghiệp đại học, nghe nói cũng là trường tốt.
Cố Trường Khanh khẽ cười. Khưu Uyển Di này đúng là biết dát vàng lên mặt, một đám thân thích đều thành người có học. Cô cũng chẳng thấy lạ, chắc chắn là nằm mơ bà ta cũng muốn có được thế lực trong Cố thị, nhưng Khổng Khánh Tường lại đồng ý? Nếu hai người này gây chuyện thì sẽ mất thể diện của ông ta, ủng hộ người thân cũng chẳng có gì là tốt đẹp.
Nhưng mà… Khổng Khánh Tường không phải là người ngu ngốc như vậy.
– Theo chị thấy, hai người này thế nào? Cố Trường Khanh hỏi.
– Bọn họ vừa vào công ty không lâu, cũng không phải làm chức vụ gì quan trọng, tạm thời còn không nhìn ra được gì. Nhưng chị đã gặp anh trai Khưu Căn Minh của bà ta vài lần, ông ta ít nói, khá trầm ổn. Con trai ông ta thì hoạt bát hơn nhiều, hơn nữa còn rất giỏi tán gái, gần đây khiến đám con gái cùng phòng đều nghiêng ngả.
Cố Trường Khanh gật đầu:
– Chị cứ theo dõi tiếp đi, có chuyện gì thì cứ nói với em.
Kiếp trước, Khưu Uyển Di nhất định cũng làm như vậy nhưng khi đó mình chẳng hề để ý đến chuyện này. Trong ấn tượng thì hình như có một lần ăn cơm với họ hàng nhà bà ta nhưng đối phương trông dài ngắn thế nào thì cô hoàn toàn không nhớ rõ…
Chắc là Khổng Khánh Tường cũng muốn phát triển thế lực của mình, trong ấn tượng, hình như qua vài năm Cố thị sẽ đổi tên, chính thức trở thành thiên hạ của họ Khổng. Trước lúc ấy, Khổng Khánh Tường chắc chắn sẽ phải phát triển tổ chức của mình.
Còn Khưu Uyển Di thì nhân cơ hội này đề cử người nhà của mình với Khổng Khánh Tường, bọn họ cũng không phải là không có năng lực. Người bà ta đề cử dù không phải là nhân tài nhưng chắc chắn cũng không thể là bao cỏ, nếu không thì dùng thế nào? Chỉ thành kẻ ngáng chân. Với Khổng Khánh Tường mà nói, ông ta không sợ Khưu Uyển Di tạo phản, mọi thứ của Khưu Uyển Di đều nằm trong tay ông ta, có ông ta thì mới có Khưu Uyển Di, nếu bà ta muốn vinh hoa phú quý thì chỉ có thể trung thành, tận tâm mà thôi.
Cố Trường Khanh nhìn quanh, không có sương mù, không có cô gái, không có người con trai, không có gì hết.
Cô thở phì phò, ngực phập phồng, cô ôm ngực, lau nước mắt đang ràn rụa.
Qua rồi, mọi thứ đều đã qua rồi. Cố Trường Khanh, đó là chuyện từ rất lâu rồi, đừng sợ, đừng sợ…
Kiếp này, không có ai có thể làm tổn thương mày nữa, đừng sợ… đừng sợ…
Hai tay cô ôm chặt lấy chính mình nhưng cả người vẫn lạnh toát, như đang trong hầm băng, người run lên.
Cô vùi mặt vào đầu gối, hồi lâu sau mới bình ổn được cảm xúc của chính mình.
Trước khai giảng một tuần thì Triệu Chân Chân mới đến trường học. Qua một kì nghỉ hè, người gầy đi ít nhiều.
Về được hai ngày, Triệu Chân Chân nói với Cố Trường Khanh:
– Trường Khanh, nói cho cậu một chuyện nhé, nghe nói trường mình có học sinh mới chuyển đến, lớn hơn chúng ta một tuổi, là đại mỹ nam đó.
Ban đầu Cố Trường Khanh cũng không để ý, trong mắt Triệu Chân Chân, chỉ cần cao to một chút thì chính là đại mỹ nam rồi, bạn trai cô ta lúc nào chả là đại mỹ nam, nhưng thực tế thì… Cố Trường Khanh chỉ có thể cảm thán, người với người, trình độ thưởng thức thực sự quá khác nhau.
Triệu Chân Chân thấy Cố Trường Khanh không có hứng thú nhưng vẫn bám riết không tha:
– Là thật đó, Trường Khanh, cậu nhất định phải tin tưởng mình, giờ anh ấy gần như là khiến cho cả trường phải rung động, nổi bật hơn cả Bruce, Catherine còn nghĩ đủ cách để làm quen đó.
Cố Trường Khanh vẫn không có hứng thú. Catherine thích… Trong đầu cô hiện ra hình ảnh Bruce kia, nghĩ đã thấy ghê.
Miệng đáp cho có lệ:
– Rốt cuộc là người thế nào? Tom Cruise? Brad Pitt?
Triệu Chân Chân kêu lớn:
– Còn đẹp trai hơn bọn họ nhiều, người đó tên là Arce, là con lai Mỹ và Hoa…
Cô ta vỗ tay, vẻ mặt mơ màng:
– Mặc kệ là ai, nhìn thấy anh ấy đều phải cảm thám một tiếng, thì ra trên đời này lại có một cậu nam sinh tuấn tú như vậy.
Triệu Chân Chân cảm thán quên trời đất, hoàn toàn không để ý thấy Cố Trường Khanh ngồi bên mặt đã hơi tái lại.