Thiên Kim Trở Về
Chương 130 : Không gì sánh kịp
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Triệu Chân Chân nghĩ Cố Trường Khanh không tin, kéo kéo tay cô:
– Mắt thấy là thật nhất, cậu đi theo mình, mình chứng minh cho cậu thấy, tránh cho cậu lại nghĩ mình đang lừa cậu.
Cố Trường Khanh hơi giãy ra, Triệu Chân Chân càng dùng sức bám tay cô:
– Đi theo mình!
Nói xong không cho phân trần, cứ thế kéo cô ra ngoài.
Cố Trường Khanh không giãy nữa, yên lặng đi theo sau Triệu Chân Chân.
Triệu Chân Chân kéo cô xuống lầu, ra khỏi ký túc xá, tay cô nắm chặt cổ tay Cố Trường Khanh đến độ khiến Cố Trường Khanh thấy đau.
Cố Trường Khanh nhìn Triệu Chân Chân, khẽ cười:
– Chân Chân, cậu vội cái gì? Nếu đã học ở đây thì sẽ chẳng chạy đi mất, có cần vội thế không?
Lúc này Triệu Chân Chân mới ý thức được mình có chút nóng vội, cô buông tay, cười xấu hổ nói:
– Chẳng phải là thấy cậu không tin thì mình mới vội sao?
Thấy Cố Trường Khanh dừng bước, cô ta cũng dừng lại cười gượng:
– Vậy bây giờ có đi không?
Cố Trường Khanh lẳng lặng nhìn Triệu Chân Chân một lần, Triệu Chân Chân có chút chột dạ, ngay tại lúc Triệu Chân Chân không nhịn được định hỏi tiếp thì Cố Trường Khanh mới cười khẽ:
– Đi, sao lại không đi, cậu nói anh ta như thể người trên trời mới có, mình không đi gặp một lần thì đúng là không cam lòng.
Nếu đã tuyên chiến thì tôi há có thể hoảng sợ lùi bước? Các người độc ác thì đừng trách tôi vô tình.
Triệu Chân Chân mỉm cười:
– Mình biết mà, nhất định cậu sẽ thấy có hứng thú.
Nói xong nắm tay Cố Trường Khanh đi về phía ký túc xá nam.
Sắp khai giảng, học sinh đều quay về trường, trường học vô cùng náo nhiệt. Trên đường đi gặp rất nhiều nữ sinh đang tụ tập đi về phía đó.
Trong đó có mấy người Cố Trường Khanh đều biết, Triệu Chân Chân nhìn ba cô gái khác lớn tiếng nói:
– Jenny, Kelly, hai cậu đi đâu vậy?
Người tên Jenny hơi mập, mặt có tàn nhang, đầu tiên là vẫy tay chào hai người rồi cười nói:
– Nghe nói có một nam sinh rất được mới đến, bọn mình muốn đi xem, xem có phải còn đẹp hơn Bruce không?
Một cô cười nói:
– Đúng thế, Bruce nhìn mãi cũng chán, nếu người mới đến còn đẹp trai hơn Bruce thì đúng là không thể buông tay, lại phải nhanh nhẹn một chút nếu không sẽ bị Catherine giành mất.
Con gái Mỹ đều rất thoải mái, với việc nam nữ sẽ chẳng hề e ngại, thích thì nói thẳng. Có hứng thú với ai thì cũng sẽ để đối phương biết chứ không hề giấu diếm.
Cho nên lời của hai người cũng không khiến Cố Trường Khanh giật mình, ngược lại, bọn họ còn vừa cùng nhau đi vừa cười nói:
– Bọn mình cũng thế, đi xem bạn học mới trong truyền thuyết này rốt cuộc là đẹp đến mức độ nào.
Một cô gái da đen cười nói:
– Nghe nói là rực rỡ như thần Apollon đó, hơn nữa còn là họ Sterling, hình như có chút quan hệ với họ Sterling trong truyền thuyết kia.
Gia tộc Sterling trong miệng cô gái kia là truyền kỳ của nước Mỹ, giàu có bậc nhất, tổ tiên là quý tộc châu Âu nhưng gia tộc này vô cùng khiêm tốn, con cháu nhà họ cũng rất cẩn thận, không như một số nhà giàu khác tràn ngập những tin tức lăng nhăng với các ngôi sao lớn, ăn chơi sa đọa, thuốc phiện cần sa.
Thành viên của gia tộc Sterling như biến mất trong sương mù, thấp thoáng, mọi người biết sự tồn tại của họ nhưng không thể chạm đến họ nên càng khiến người ta muốn tìm hiểu.
Nhưng nói Arce là người của gia tộc Sterling thì Cố Trường Khanh là người đầu tiên không tin. Nếu anh ta có gia thế lớn như vậy thì sao có thể để Khưu Uyển Di khống chế, đừng nói Khưu Uyển Di mà dù là toàn bộ Cố thị cũng chẳng là gì so với Sterling.
Chẳng lẽ họ Sterling thì chính là người của gia tộc Sterling? Thế chẳng phải Mike họ Buffett thì sẽ là cháu của Buffett sao? Họ Giang thì nhất định là cháu của Giang Trạch Dân? Xem ra là Khưu Uyển Di cố ý tung tin đồn để nâng cao thân phận cho Arce, để anh ta có chút cân lượng trong mắt mình.
Nhưng kiếp trước mình thích anh ta cũng không phải vì thân phận mơ mơ hồ hồ này.
– Các cậu nghe ai nói? Là lời đồn nhảm rồi, người của gia tộc Sterling sao có thể ở đây? Hơn nữa nghe nói anh ta là con lai Mỹ – Trung mà? Sao là người của gia tộc Sterling được? Cố Trường Khanh cố ý hỏi.
Jenny nói:
– Cái này cậu không biết rồi, nghe nói có một thành viên rất quan trọng trong gia tộc Sterling từng ở Châu Á một đoạn thời gian rất dài, có lẽ sinh con riêng cũng chưa biết chừng. Hơn nữa người của gia tộc này rất khiêm tốn, bọn họ cũng sẽ không tuyên bố thân phận của mình ra ngoài. Đừng nói là học ở Thomas Aston Blakelock mà có học trường công lập thì cũng chẳng có gì là lạ. Cho nên mới nói, bên cạnh chúng ta có ai mang họ Sterling thì người đó đều có thể là người của gia tộc Sterling.
Triệu Chân Chân ở bên vỗ tay nói:
– Vừa có diện mạo như thần mặt trời, lại có thân phận thần bí như vậy, nếu được người như thế yêu thương thì nhất định sẽ là chuyện hạnh phúc nhất đời.
Kelly cười nói:
– Đi, chúng ta cùng qua chào hỏi, không thể để Catherine độc chiếm anh ấy được.
Triệu Chân Chân kéo Cố Trường Khanh đi tới bên Arce.
– Chào anh, Arce! Triệu Chân Chân cười nói.
Arce đang nói chuyện với Catherine quay đầu lại, nhìn hai người mỉm cười:
– Chào hai em.
Nói xong đảo mắt qua nhìn Cố Trường Khanh mấy lần.
– Em là Jane, đây là Helen!
Triệu Chân Chân đẩy Cố Trường Khanh tới trước mặt Arce.
Cố Trường Khanh như thể rất thẹn thùng, cúi đầu, tay nắm nắm chéo ái.
Arce nhìn cô cẩn thận một lượt, lúc trước chỉ thấy cô qua ảnh, lần trước cũng chỉ nhìn lướt qua, giờ mới có thể nhìn kĩ Cố Trường Khanh.
Khuôn mặt trắng nõn thanh tú, vẻ mặt ngượng ngùng, kích động, tựa hồ không thấy được có gì là xuất chúng.
Là cô gái rất bình thường…
Cô gái thế này mà có thể khiến bọn họ phí công tốn sức như vậy?
Lòng Arce chẳng cho là đúng, nhưng nên làm thì vẫn phải làm.
– Chào em, hình như lần trước đã từng gặp!
Arce vươn tay về phía Cố Trường Khanh.
Ngón tay thon dài, trắng nõn như tay của nghệ sĩ.
– Chào anh, chuyện lần trước cảm ơn anh!
Cố Trường Khanh vươn tay bắt tay anh ta. Tay Arce nóng rực, ngón tay anh ta như vô ý lướt qua lòng bàn tay cô, cảm giác tê tê.
Nhưng Cố Trường Khanh biết, đây chỉ là việc nhỏ, những chiêu thế này Arce còn có rất nhiều. Kiếp trước, Arce có thể dùng những chiêu nho nhỏ thế này làm cho cô đỏ mặt, tim đập, không thể tự khống chế.
Cố Trường Khanh như điện giật, vội rụt tay về, cúi đầu càng thấp.
Arce cười cười, thì ra chỉ là con chim non.
Bên kia, chủ nhiệm câu lạc bộ vỗ tay gọi mọi người đi qua.
Mọi thành viên đều đi qua vây lấy Dennis.
Dennis nhìn nhìn mọi người, đầu tiên là cười, giới thiệu các thành viên mới, đến khi giới thiệu Arce thì mọi người vỗ tay rất hào hứng, nhất là Catherine còn hò hét nữa.
Sắc mặt các nam sinh đều có chút khó coi.
Dennis cười nói:
– Tuần sau, chúng ta và trường trung học Florence New York có một trận đấu giao hữu. Năm trước chúng ta đã thua bọn họ, năm nay hi vọng mọi người có thể đồng lòng đánh thắng đối thủ, như vậy sẽ tăng điểm cho chúng ta trong cuộc thi trung học toàn nước Mỹ rồi.
Nhắc tới cuộc thi trung học toàn nước Mỹ, mọi người đều hơi đen mặt, nguyên nhân là, mấy năm qua, câu lạc bộ tennis của trường đừng nói là tham gia cuộc thi trung học toàn nước Mỹ mà ngay cả top mười các trường trong bang còn không thể lọt vào được. So với câu lạc bộ bóng rổ và bóng bầu dục, câu lạc bộ tennis thật sự là chẳng có thành tích gì, cho nên kinh phí hàng năm cũng là thấp nhất.
Năm trước Cố Trường Khanh vừa phải thích ứng với hoàn cảnh vừa phải học bài, chơi cổ phiếu. lo chuyện trong nước nên cũng không tập trung chơi tennis, nhưng năm nay đã hoàn toàn quen thuộc, bài vở cũng không lo, cổ phiếu cũng đi vào quỹ đạo, Cố Trường Khanh quyết định đầu tư thời gian vào tennis, nếu có thể lấy được thứ hạng tốt, tương lai dù thành tích học tập không tốt thì cũng đủ để vào trường đại học bình bình.
Sau đó giáo viên tiến vào, phân công luyện tập.
– Các bạn mới đến qua bên kia luyện tập, những người còn lại khởi động, thầy sẽ xem tình hình của từng bạn.
Arce đi đến bên giáo viên, hòa nhã nói:
– Thầy ạ, tuy rằng em mới tham gia nhưng cũng chơi lâu rồi, em nghĩ em có thể cùng các bạn để thầy kiểm tra.
Bên cạnh, một cậu khóa trên sớm đã ngứa mắt với Arce, nghe đến đó thì bước ra nói:
– Thầy, hay là để em kiểm tra xem cậu ấy có bản lĩnh gì. Chơi tennis thì phải dựa vào thực lực, mẽ bề ngoài cũng chỉ là vô dụng.
Nói xong cười khinh khỉnh:
– Nhưng trông cậu cứ như con gái ấy, có thắng cũng chẳng vui.
Mấy cậu nam sinh ở bên, ngoài Mike ra thì đều bàn tán.
Arce nhìn anh ta, ánh mắt hơi lạnh, vẻ mặt này khiến khuôn mặt của Arce có chút lãnh khốc, trông lại càng hấp dẫn.
– Người thắng nhất định sẽ là tôi, cho nên anh không cần phải lo lắng.