Thiên Kim Trở Về

Chương 135 : Ở bên anh, em chính là thiên sứ

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Thời tiết cuối thu mát mẻ, trời cao không một gợn mây.



Bên ngoài sân tennis là thảm cỏ lớn, hai bên trồng những cây ngô đồng cao ngất, cành lá xum xuê.



Cố Trường Khanh và Phùng Tước đứng dưới một gốc ngô đồng, nghe thấy tiếng gọi, hai người đều quay đầu lại, dưới bóng cây rậm rạp, sắc mặt hai người đều như trầm xuống.



Arce bước về phía hai người, rất tự nhiên đứng bên cạnh Cố Trường Khanh, anh ta nhìn Phùng Tước, hỏi Cố Trường Khanh:



– Helen, anh ấy là ai vậy? Hình như không phải là học sinh trường ta.



Lòng Cố Trường Khanh hoảng hốt, Phùng Tước có thân phận đặc biệt, tốt nhất không để cho bọn họ biết lai lịch của anh, nếu không, một khi để bọn Khưu Uyển Di biết được thì chẳng phải là rất phiền toái sao?



Nghĩ vậy, cô nhìn Arce, rất tự nhiên giới thiệu:



– Đây là một người anh em vô tình quen lúc nghỉ hè, cũng là người Trung Quốc, giờ đang học ở đây, hôm nay anh ấy đi xem thi đấu với bạn, vừa khéo gặp được nhau.



Sau đó lại nhìn về phía Phùng Tước:



– Đây là đàn anh khóa trên của em.



Arce nghe Cố Trường Khanh giới thiệu rồi cẩn thận nhìn Phùng Tước, thấy anh bề ngoài tuấn tú, khí chất trầm ổn nhưng ăn mặc khá bình thường. Cuộc sống đã dạy anh ta cách phán đoán thân phận con người qua vẻ bề ngoài, giờ trên người Phùng Tước không hề có bất kì thứ gì có thể biểu hiện ra thân phận của anh, theo Arce thấy, đây cũng chẳng phải là người rất khó lường. Chỉ là vừa rồi hai người ở bên nhau có chút ái muội khiến anh ta sinh lòng cảnh giác mà thôi.



Arce vươn tay với Phùng Tước, cười cười:



– Chào anh, tôi là Arce Sterling, không ngờ ở bên Helen còn có thể gặp được người Hoa như anh, tôi rất vui. Rất vui được làm quen với anh.



Ngữ khí rất ái muội, Cố Trường Khanh không nhịn được khẽ liếc nhìn sắc mặt Phùng Tước, lại thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường thì mới thầm thở phào.



Phùng Tước nhìn Arce, càng nhìn kỹ thì càng kinh ngạc vì vẻ đẹp của anh ta. Chỉ một nụ cười có thể khiến vạn vật lu mờ, theo anh thấy, đàn ông như vậy trông không khỏi có phần thâm độc. Nhưng với con gái mà nói, bình thường rất khó cưỡng được vẻ đẹp này, nếu không giờ cũng không có nhiều ngôi sao thần tượng được các thiếu nữ săn đón như vậy. Vừa nghĩ đến người này lúc nào cũng cười cười như vậy với Cố Trường Khanh, lòng Phùng Tước cũng rất khó chịu nhưng vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh như trước.



Anh vươn tay bắt tay Arce, đang định giới thiệu mình thì Cố Trường Khanh bỗng xen giữa, cười nói với Phùng Tước:



– Anh, khó lắm mới có dịp gặp anh ở đây, nhất định phải mời anh ăn cơm mới được, nhân lúc trời còn sớm, chúng ta đi thôi!



Phùng Tước thu tay về, cười nói:



– Được!



– Anh lái xe đến đây chứ?



Cố Trường Khanh đi đến bên Phùng Tước, lại hỏi.



– Xe của anh đậu ở đằng kia.



Cố Trường Khanh cười gật đầu, quay đầu nói với Arce:



– Arce, em đi trước, lát nữa anh gặp Chân Chân thì nói với cô ấy một tiếng nhé.



Arce cười đồng ý rồi nhìn hai người sóng vai rời đi. Lúc này, Triệu Chân Chân ra khỏi sân tennis, thấy Arce đứng đó ngẩn người thì bước tới:



– Arce, sao chỉ có mình anh, vừa rồi không phải anh đuổi theo Helen sao? Cô ấy đâu?



Triệu Chân Chân có chút giận dữ, thế mà cô còn cố ý tụt lại để tạo cơ hội cho bọn họ, Arce này trông như đóa hoa nhưng sao thủ đoạn đối phó với con gái còn chẳng bằng Bruce.



Arce vẫn nhìn theo hướng bọn họ rời đi, nói:



– Jane, Helen có bạn trai sao?



Triệu Chân Chân kiên quyết lắc đầu:



– Không thể nào, nếu cô ấy có bạn trai sao tôi có thể không biết?



– Nhưng vừa rồi có một người con trai tìm cô ấy, bọn họ trông rất thân thiết, hơn nữa người con trai đó trông rất được, hai người vừa mới đi.



Arce chỉ theo hướng bọn họ. Triệu Chân Chân nhíu mày:



– Không thể nào…



Nói xong bước về phía Arce chỉ:



– Để tôi đi xem sao!



Arce cũng đi theo cô ta.



Hai người chạy chạy tới đường lớn, vừa khéo nhìn thấy Cố Trường Khanh ngồi trên một chiếc xe, người lái xe lại không nhìn rõ mặt.



– Nhìn thấy chưa? Nếu Helen đã có bạn trai thì sẽ rất khó.



Arce đi đến bên Triệu Chân Chân, thấp giọng nói. Triệu Chân Chân nhìn theo chiếc xe kia, bỗng mỉm cười:



– Honda…



Cô nàng quay lại nhìn Arce cười nói:



– Anh yên tâm, Cố Trường Khanh sẽ không hẹn hò với loại con trai bình dân, nghèo khổ được. Nếu bạn trai cô ấy đơn giản như vậy thì việc gì chúng tôi phải hao hết tâm sức để nâng thân phận anh lên? Tôi nghĩ bọn họ chỉ là quan hệ bình thường thôi.


– Không có lý nào lần nào cũng là em chiếm tiện nghi của anh được.



Bỗng nhiên anh ôm mặt cô, bịt kín lấy môi cô. Anh ngập ngừng hé mở môi cô ra, bắt chước lần đầu tiên cô cưỡng hôn mình, khiêu khích lưỡi cô, hút lấy từng tấc ngọt lành của cô, cẩn thận thăm dò, dịu dàng, ngọt ngào.



Cố Trường Khanh vươn tay ôm cổ anh, mỉm cười, vươn lưỡi cùng dây dưa.



Anh khẽ rên một tiếng cơ thể run rẩy, từ chủ động đổi thành bị động, sau đó cô hút lấy lưỡi anh, tiếp tục dây dưa. Hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề, sau đó cô không chịu nổi sức nặng của anh, ngã về phía sau, cả hai người cùng ngã xuống sofa.



Cơ thể cường tráng của anh đè lên người cô, cô hét lớn, anh nghe được vội ngồi dậy, đồng thời rời khỏi môi cô.



Anh cúi đầu nhìn cô, miệng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đến say lòng.



– Tiểu nha đầu, sao lại biết nhiều như thế…



Anh khẽ nói thầm, có chút oán trách.



Cố Trường Khanh cười hì hì:



– Xem phim người lớn!



Thấy mặt anh trầm xuống thì nói:



– Đừng có bảo là anh chưa từng xem.



Phùng Tước cũng bật cười, thành thật thừa nhận.



– Anh cũng xem rồi…



Lại khó hiểu:



– Nhưng sao không học được như em?



Cố Trường Khanh cười:



– Bởi vì anh là đồ đầu gỗ, không có tuệ căn.



Anh nhíu mày:



– Dám nói anh không có tuệ căn, giờ anh tuệ cho em xem!



Nói xong anh liền cúi đầu bịt kín môi cô, lần này thế công mạnh mẽ, sử dụng lại những chiêu thức khi nãy của cô, nhưng điên cuồng hơn, kịch liệt hơn khiến cô đầu váng mắt hoa, khiến cô thở không nổi.



Anh thoáng rời khỏi môi cô, nỉ non:



– Có tuệ căn chưa?



Cô mơ hồ trả lời: “Có… có…” Anh cười: “Xem ra là phải luyện tập nhiều hơn…” Nói xong lại cúi đầu luyện tập thêm một lần, một lần, lại một lần nữa…



Hai người hoàn toàn trầm mê, cánh môi dây dưa, hai chiếc lưỡi cuốn chặt, hơi thở hòa vào nhau, cảm nhận được tiếng tim đập của cả hai, hơi ấm lan trong cơ thể hai người khiến cả hai như si như mê, điên cuồng kích động, không thể khống chế.



Bỗng nhiên, Phùng Tước nhảy dựng lên thở hổn hển, ngực phập phồng. Anh bưng trán, đi qua đi lại rồi một lát sau mới ngồi xuống:



– Ăn cơm, ăn cơm đã!



Cố Trường Khanh sửa lại quần áo, vừa rồi anh không nén nổi, bàn tay đã với vào áo cô, vuốt ve ngực cô, đang lúc cô nghĩ anh sẽ tiến thêm một bước thì anh lại bỗng nhiên đánh trống lui quân.



Cố Trường Khanh ngồi đối diện anh, Phùng Tước đẩy bít tết của cô đến trước mặt cô, vừa rồi anh đã cắt xong cho cô:



– Lạnh rồi nên hơi cứng, hay là gọi đồ mới?



Cố Trường Khanh lắc đầu:



– Không cần!



Khóe mắt liếc thấy anh lén lấy tay xoa đũng quần, chắc là rất khó chịu…



Cố Trường Khanh cúi đầu khẽ cười. Cô biết là vì cô chưa trưởng thành.



Được người quý trọng, cảm giác thật tốt.



Coi như là cho chính mình, cũng là cho đối phương một cơ hội, có lẽ ánh sáng và bóng đêm có thể cùng tồn tại. Cô rất muốn ở bên anh, không thể kháng cự.



Cố Trường Khanh ăn một miếng bít tết.



– Ăn được không? Anh hỏi.



Cố Trường Khanh nhìn anh mỉm cười:



– Ngọt quá!



Phùng Tước giật mình, vừa cười vừa thấp giọng nói:



– Nha đầu ngốc.



Anh cúi đầu ăn một miếng mỳ Ý, cẩn thận thưởng thức, không sai, quả thực rất ngọt!