Thiên Kim Trở Về

Chương 136 : Tươi mát như bách hợp

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Ăn tối xong, Phùng Tước chở Cố Trường Khanh về trường học. Hai người cùng đi lại qua đêm ở bên ngoài sẽ khiến người ta nghi ngờ.



– Anh Phùng Tước, anh đừng tới tìm em, bị Triệu Chân Chân nhìn ra manh mối gì, nói cho Khưu Uyển Di rồi bà ấy điều tra anh thì cũng không phải là chuyện hay ho gì. Hơn nữa tạm thời cũng đừng nói quan hệ của chúng ta nói cho ai biết.



Lúc lên xe, Cố Trường Khanh dặn dò Phùng Tước.



– Quan hệ của chúng ta? Chúng ta có quan hệ gì?



Phùng Tước vịn tay lái, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt sáng trong.



Lòng Cố Trường Khanh ngọt ngào, lườm anh một cái, thấp giọng nói câu: “Đáng ghét!” Sau đó cô lại quay đầu, ngoắc tay với anh, vẻ mặt tinh quái.



Phùng Tước cười cười vươn người qua:



– Thế nào?



Cố Trường Khanh một tay ôm cổ anh, vươn người qua, hôn lên đôi môi mềm của anh, liếm liếm rồi buông ra, nhìn anh cười:



– Chính là quan hệ này, hiểu chưa?



Phùng Tước ngồi thẳng dậy, anh hơi liếm môi, môi tê tê nóng nóng mang theo hương vị ngọt ngào của cô, anh cảm thấy tim như bay bổng, nhẹ nhàng nhẹ nhàng, anh không nhịn được bật cười nhưng lại cảm thấy nên nghiêm túc muốn nhịn cười nhưng không thể nhịn được, khóe miệng cứng lại, bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngốc.



Anh cúi đầu khởi động xe, muốn dùng những động tác này để che dấu sự ngây ngô của mình.



Nhưng lòng lại rất ngọt, ngốc nghếch đến ngọt ngào.



Xe đi được một đoạn rồi Phùng Tước mới bình ổn được tâm tình của mình, anh nói:



– Vốn định nhân kì nghỉ đông này giới thiệu em với gia đình anh…



Cố Trường Khanh nhìn anh, lòng rất cảm động, mình như vậy mà anh cũng không muốn giấu diếm gia đình, có thể thấy anh thực sự chân thành, không hề giả dối, do dự.



– Anh Phùng Tước, đợi thêm một thời gian nữa đi, chờ em có khả năng chống đối với bọn họ, giờ bất kể động tĩnh gì cũng có thể mang đến hậu quả khó lường.



Khổng Khánh Tường tuyệt đối sẽ không để cho mình và người như Phùng Tước ở bên nhau. Một khi bị bọn họ biết được còn không biết sẽ lén giở thủ đoạn gì nữa. Phùng Tước có thể hiểu mình là vì anh ấy hiểu những chuyện này, hơn nữa anh ấy thích mình nhưng còn người nhà của anh ấy? Cũng có thể hiểu cô, chấp nhận cô sao? Chỉ riêng thân phận con gái nhà thương nhân có lẽ đã đủ để bọn họ không chấp nhận cô rồi.



Bây giờ hai người còn nhỏ, hoàn toàn không cần phải đối mặt với chuyện này, để bọn họ thoải mái tự tại mấy năm đi. Chuyện tương lai, đến lúc đó rồi tính…



Tương lai…



Lòng Cố Trường Khanh khẽ run lên.



Phùng Tước yên lặng một hồi, có lẽ lòng cũng nghĩ như cô, anh cười cười nói:



– Em nói đúng!



Rất nhanh đã về đến trường học, Phùng Tước dừng xe ở cổng trường.



Cố Trường Khanh xuống xe, như chào tạm biệt bạn bè bình thường, nói hẹn gặp lại với Phùng Tước, đợi Phùng Tước lái xe đi rồi thì Cố Trường Khanh mới vào trường.



Đi vào trường được một đoạn thì Cố Trường Khanh nghe được có người đang gọi mình:



– Helen!



Cô quay đầu lại đã thấy Arce đang ngồi trên một cành cây cổ thụ, áo trong màu trắng, áo khoác màu đen, chân mặc quần bò đang thả ra, đong đưa đong đưa.



Anh ta hơi hơi quay đầu để lộ ra 2/3 gương mặt, gió đêm thổi qua khiến mấy sợi tóc bay bay phủ qua mặt anh ta. Arce khẽ cười cười, nụ cười quyến rũ và mê hoặc như có thể điên đảo chúng sinh.



– Arce, sao anh lại ở đây?



Cố Trường Khanh cố để ý, phát hiện từ góc độ đó của anh ta hoàn toàn có thể nhìn ra ngoài cổng trường, nói cách khác, vừa rồi nếu cô và Phùng Tước có gì mờ ám thì không thể thoát khỏi mắt anh ta.



Đúng là vô cùng tận tâm. Cố Trường Khanh cười lạnh trong lòng.



Arce nhẹ nhàng nhảy xuống, tóc đen bay lên tạo nên một đường cong yêu dị trong không trung.




Arce nhìn Cố Trường Khanh ngồi uống nước ở khu nghỉ, ném quả bóng tennis trong tay ra, quả bóng màu xanh rơi xuống đất, tách một tiếng rồi nảy lên, lại rơi vào tay anh ta.



Arce mỉm cười đi đến bên cạnh Cố Trường Khanh.



Arce để vợt và bóng ở một bên, quả bóng lặng lẽ lăn ra rồi rơi xuống đất, lăn đi rất xa.



Arce không để ý đến điều này, anh ta đang nhìn Cố Trường Khanh, cô lẳng lặng ngồi đó, vẻ mặt bình thản không có biểu hiện gì, tịch dương thản nhiên chiếu vào người cô khiến gương mặt cô trở nên thật nhu hòa. Như là cảm nhận được ánh mắt của anh ta, cô quay đầu lại nhìn Arce, trong ánh mắt trong veo ấy có một ánh sáng rực rỡ, làn da trắng nõn vì khi nãy luyện tập nên hơi ửng hồng, môi còn thấm chút nước, trông cô như vậy thực sự rất giống một đóa hoa mềm mại.



Bất giác, Arce thầm nuốt nước miếng.



– Helen, em thật xinh đẹp.



Arce nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng nói.



Helen, em thật đẹp.



Cố Trường Khanh cúi đầu, lòng khẽ cười lạnh, những lời này thật quen tai, kiếp trước kiếp này vẫn chỉ là dùng chiêu thức đó. Cố Trường Khanh miễn cưỡng cười cười nhưng Arce lại nghĩ đó là biểu hiện của sự thẹn thùng, anh ta cảm thấy bây giờ Cố Trường Khanh vô cùng đáng yêu. Ở trên sân cô tỏa sáng rực rỡ nhưng ở trước mặt anh lại chỉ im lặng, e lệ, sự đối lập này khiến Arce có chút mê muội. Những người con gái anh ta từng tiếp xúc đều rất thẳng thẳn phóng đãng, nhiệt tình như lửa, mục đích cuối cùng chẳng qua chỉ là muốn lên giường với anh, không có ai như Cố Trường Khanh, có năng lực, tao nhã cao quý, đơn thuần nhưng không ngu xuẩn, thoải mái nhưng không phóng túng.



Tươi mát như bách hợp.



Cô như vậy còn hấp dẫn hơn những mỹ nữ phương Tây mắt xanh tóc vàng ngực nở mông cong nhiều.



Nhìn nhìn, anh ta không kìm lòng nổi mà nghiêng người, muốn hôn cô, ngay khi sắp chạm đến môi cô thì bỗng lại nghe cô hỏi:



– Đây là cái gì?



Arce sửng sốt, không tiện tiếp tục, xấu hổ ngồi thẳng dậy, nhìn nhìn theo hướng ngón tay cô, cô chỉ vào vết sẹo trên đùi anh ta, vết sẹo này dài khoảng ba tấc, hơi sậm lên so với màu da. Mắt Arce tối lại:



– Đây là vết thương của anh, lúc trước anh từng bị tai nạn xe cộ.



– Vết sẹo lớn như vậy, lúc đó nhất định là rất đau.



Cố Trường Khanh như rất thương cảm.



Arce cúi đầu nhìn vết sẹo kia, thấp giọng nói:



– Chút đau đớn đó có là gì…



– Arce, hình như chưa từng nghe anh nhắc đến người nhà?



Cố Trường Khanh cố ý hỏi, nghĩ có thể moi từ miệng anh ta ra chút tin tức gì không.



Arce quay đầu nhìn cô cười:



– Bình thường anh không nhắc đến chuyện nhà mình với mọi người.



Cố Trường Khanh cười nói:



– Xem ra anh đúng là người của gia tộc Sterling rồi, cho nên mới không nhắc đến nhà mình với người ngoài.



Arce bĩu môi không đáp.



– Anh thật hạnh phúc. Cố Trường Khanh nói.



– Hạnh phúc? Đúng vậy, hạnh phúc.



Arce hừ nhẹ.



– Arce, mọi người đều nói anh giống như mặt trời!



Cố Trường Khanh nhìn anh ta cười:



– Giống như mặt trời, rạng rỡ đến độ khiến người ta chói mắt, chỉ nhìn anh thôi cũng đủ để quên đi mọi chuyện phiền não, nơi nào có anh thì sẽ không có buồn bã, khiến người ta không nhịn được mà tín nhiệm, yêu quý anh. Anh nhất định là người tốt.