Thiên Kim Trở Về

Chương 14 : Tự tôn bao tiền một cân?

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Cố Trường Khanh mở to hai mắt nhìn ông, trái tim đập mạnh dần ổn định lại.



Văn Kì Sơn cười:



– Chút động tác nhỏ này của cháu với bọn họ chẳng là gì, cũng sẽ không có nhiều tác dụng với đại cục, ngược lại sẽ khiến cha cháu không hài lòng về cháu.



– Không hài lòng cũng thế, cháu cần gì ông ấy thích hay không!



Cố Trường Khanh nổi giận nói.



– Cháu không thể không để ý.



Văn Kỳ Sơn nghiêm mặt nói:



– Đó là cha cháu, là nhân vật quan trọng trong cuộc đời cháu, chú Văn là người từng trải, thế thái nhân tình chú đều hiểu, chú có thể nói cho cháu biết, một người cha coi trọng cháu tuyệt đối sẽ có lợi hơn nhiều so với người cha lúc nào cũng đề phòng, thậm chí là chán ghét cháu. Cháu tin chú Văn đi, tạm thời đừng đắc tội với cha cháu. Chú Văn không hại cháu đâu, về chuyện Khưu Uyển Di, chú Văn sẽ nghĩ cách. Cháu đừng lo việc Khưu Uyển Di vào cửa thay thế vị trí của mẹ cháu.



Cố Trường Khanh thở dài một hơi, cảm thán nói:



– Chú Văn, cũng may còn có chú.



Văn Kì Sơn nghĩ tới Cố Trường Khanh còn nhỏ đã phải chịu đựng nhiều việc như thế thì cũng không tự chủ được, thở dài một hơi.



Bên kia, Khưu Uyển Di lái chiếc xe Volkswagen của mình đưa Khổng Ngọc Phân về nhà.



Dọc đường đi, Khổng Ngọc Phân nhìn ra ngoài cửa sổ, giận dỗi không nói chuyện với Khưu Uyển Di.



Khưu Uyển Di đương nhiên để ý đến việc này, bà liếc nhìn con gái hỏi:



– Sao? Không vui?



Khổng Ngọc Phân quay đầu nhìn mẹ, mắt rưng rưng:



– Mẹ, con sao có thể vui? Con chưa từng mất mặt như hôm nay. Hoàn toàn không còn chút tự tôn nào trước mặt nó! Mẹ, chúng ta phải sống như thế sao?
Khổng Khánh Tường ôm Khưu Uyển Di lên, để bà ngồi lên trên người mình…



Lại sang thứ bảy, hôm nay, Khổng Ngọc Phân đang cùng Cố Trường Khanh làm bài tập, bỗng nhiên dưới lầu có điện thoại, một lát sau, người hầu đi lên gõ cửa:



– Tiểu thư có điện thoại!



Cố Trường Khanh xoay người nhấc điện thoại trong phòng:



– Alo, Cố Trường Khanh nghe đây!



Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy phấn chấn, bồng bột của tuổi trẻ:



– Trường Khanh, là anh!



Cố Trường Khanh ngây ra rồi mới phản ứng lại:



– Triệu Nghị, có chuyện gì sao?



Khóe mắt nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Khổng Ngọc Phân.



– Trường Khanh, đã lâu rồi chúng ta không gặp, giờ anh và các bạn đang hát Karaoke, em đến đi!



Theo bản năng, Cố Trường Khanh định phản đối, ai rảnh chơi với cậu? Nhưng nghĩ đến Khổng Ngọc Phân đằng sau lại nói:



– Được, nhưng mà anh phải đến đón em cơ!



Giọng nói vô cùng ngọt ngào.



Giọng nói trong điện thoại rất hưng phấn:



– Được, anh đến liền!