Thiên Kim Trở Về
Chương 15 : Tranh cướp
Ngày đăng: 11:33 30/04/20
Cố Trường Khanh buông điện thoại, khuôn mặt còn vương nụ cười ngọt ngào.
Khổng Ngọc Phân nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, hỏi dò:
– Ai thế?
Trong thời gian này hai người cũng có thân cận hơn một chút nên Khổng Ngọc Phân mới dám hỏi như vậy.
Cố Trường Khanh nhìn cô, nụ cười không thay đổi:
– Là bạn học của em.
Khổng Ngọc Phân buông sách giáo khoa:
– Con trai?
– Ừm.
Cố Trường Khanh đứng dậy, đi đến phòng thay đồ, vừa mở cửa ra, quần áo, giầy dép, túi xách, đồ trang sức bên trong khiến Khổng Ngọc Phân lóa mắt. Cô kìm lòng không đậu bước tới, sợ hãi nói:
– Những cái này đều là của em?
Cố Trường Khanh đi vào, thản nhiên nói:
– Ở trong phòng em, đương nhiên là của em.
Nói xong cầm lấy hai bộ quần áo ướm thử trước gương, sau đó xoay người nhìn Khổng Ngọc Phân còn đang hoảng sợ, nói:
– Bộ nào đẹp?
Khổng Ngọc Phân tùy tiện chỉ vào bộ màu xanh nhạt nói:
– Bộ này đi!
Cố Trường Khanh nhún nhún vai, cầm lấy bộ còn lại đi thay. Đây là một chiếc váy quây màu phấn hồng, chất liệu tuyệt hảo, đường may hoàn mỹ khiến Cố Trường Khanh càng thêm vẻ thanh thuần, vui tươi.
Sau đó Cố Trường Khanh lại giới thiệu với Khổng Ngọc Phân:
– Đây là Triệu Nghị học cùng trường với em, cùng tuổi với chị đó.
Nói xong lại cố ý bỏ thêm một câu:
– Cha anh ấy là chủ xí nghiệp Hằng Thực.
Lúc đó xí nghiệp Hằng Thực là một xí nghiệp rất có tiếng, nhất thời mắt Khổng Ngọc Phân sáng bừng lên, ánh mắt nhìn Triệu Nghị lại càng thêm nóng bỏng.
Cố Trường Khanh coi như không để ý tới mấy động tác nhỏ này của bọn họ, đi đến bên Triệu Nghị, ngẩng đầu lên hỏi rất thân thiết:
– Triệu Nghị, không phải anh nói là đi hát Karaoke à? Chúng ta đi thôi.
Khổng Ngọc Phân ở bên thấy Cố Trường Khanh quan tâm đến Triệu Nghị như vậy, trong lòng dần nổi lên suy nghĩ to gan.
– Được…
Ánh mắt Triệu Nghị vẫn không thể rời khỏi Khổng Ngọc Phân.
Lúc này, người con trai đi cùng Triệu Nghị cũng đứng dậy, lúc này Triệu Nghị mới nhớ ra, vội đi đến bên người kia, áy náy nói:
– Suýt thì quên giới thiệu với mọi người, đây là… một người họ hàng của anh, là anh Phùng Tước, giờ đang ở trong quân đội, hôm nay được nghỉ nên mới ra ngoài đi hát Karaoke.
Cố Trường Khanh nhìn người con trai kia, chỉ thấy anh lớn hơn Triệu Nghị khoảng 2,3 tuổi, dáng người cao lớn, cường tráng, tóc húi cua ngắn cũn, làn da phơi nắng đen sạm lại, mày rậm mắt to, ngũ quan rất có uy thế, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
– Chào anh, rất vui được gặp anh.
Cố Trường Khanh lễ phép chào hỏi.
Phùng Tước nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, anh thản nhiên đáp:
– Chào em!