Thiên Kim Trở Về
Chương 16 : Quái nhân
Ngày đăng: 11:33 30/04/20
Triệu Nghị lại giới thiệu Khổng Ngọc Phân với Phùng Tước.
Khổng Ngọc Phân thấy Phùng Tước tuy cao lớn, anh vĩ bất phàm nhưng chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần bò của nhãn hiệu trong nước, không thể so được với Triệu Nghị mặc hàng hiệu được. Lòng cũng bớt hứng thú, chỉ thản nhiên chào hỏi.
Phùng Tước vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như trước.
Giới thiệu xong, Triệu Nghị cười nói:
– Giờ chúng ta đi thôi, có người đang đợi rồi.
Cố Trường Khanh cười hỏi:
– Còn ai nữa?
– Đều là người quen, đến lúc đó em sẽ biết.
Cố Trường Khanh đi cùng Triệu Nghị, đằng sau là Phùng Tước, ba người cùng đi ra ngoài. Khổng Ngọc Phân tuy rất muốn đi theo nhưng vì chưa được mời nên chỉ thẫn thờ nhìn theo bóng bọn họ.
Triệu Nghị đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn Khổng Ngọc Phân:
– Khưu tiểu thư không đi sao?
Khổng Ngọc Phân liếc nhìn Cố Trường Khanh, nhẹ giọng nói:
– Mình có thể đi sao?
Cô mở to đôi mắt thanh thuần, ngây thơ như con nai con.
Cố Trường Khanh thầm nghĩ, đúng là mẹ nào con nấy, Khổng Ngọc Phân còn nhỏ mà đã biết quyến rũ đàn ông, chả trách kiếp trước mình thất bại thảm hại.
Cố Trường Khanh vẫy tay với Khổng Ngọc Phân, cười nói:
– Cùng đi đi!
Khổng Ngọc Phân vô cùng vui vẻ bước tới, đứng bên cạnh Triệu Nghị.
Bên trái Triệu Nghị có Cố Trường Khanh nói cười thân thiết, bên cạnh có tiểu mỹ nhân Khổng Ngọc Phân thỉnh thoảng mỉm cười nhìn mình, bước chân Triệu Nghị nhẹ bẫng như đi trên mây.
Triệu Nghị nhìn cô cười cười, nghĩ thầm, Trường Khanh có thể ghen vì mình chứng tỏ là vẫn rất để ý đến mình. Trong lòng lại dâng lên sự đắc ý.
Cố Trường Khanh dựa vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu giờ mình không tích cực một chút thì Khổng Ngọc Phân có tranh cướp thì có gì thú vị? Nếu có thể làm cho Triệu Nghị lưỡng lự giữa hai người thì chỉ e Khổng Ngọc Phân sẽ sử dụng đủ mọi thủ đoạn! Kiếp trước quan hệ bọn họ cũng không quá thân thiết, dù sao cũng còn nhỏ tuổi. Kiếp này, không biết…
Đến lúc đó, nhà họ Triệu phá sản, sắc mặt mẹ con Khưu Uyển Di nhất định là đẹp lắm đây!
Cho dù là cha thì cũng không nghĩ được đến mình!
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng mỉm cười. Lúc này, Phùng Tước bỗng nhiên lái xe lướt qua trước mặt cô, khi đi qua, Cố Trường Khanh như nhìn thấy anh ta quay đầu liếc nhìn mình một cái.
Ánh mắt này khiến Cố Trường Khanh có chút khó chịu, cảm giác như mình đang bị rình rập.
Cô không nhịn được hỏi Triệu Nghị:
– Triệu Nghị, Phùng Tước kia là họ hàng thế nào của anh?
Trong trí nhớ không hề có sự xuất hiện của anh ta.
Triệu Nghị quay đầu lại nói:
– Nếu nói huyết thống thì anh ấy chỉ là một anh họ xa của anh thôi nhưng hai nhà quan hệ gần gũi nên rất thân.
Nói xong lại cười:
– Anh họ anh thú vị lắm, chỉ thích hàng trong nước, chưa bao giờ dùng hàng nhập khẩu. Sở dĩ thích Cát Lợi cũng là vì thế, anh ấy từng nói, Cát Lợi là hãng xe Trung Quốc tự sản xuất, giữa thời buổi trên đường toàn chạy xe nhập ngoại mà vẫn tự sản xuất được như vậy rất đáng quý. Cho nên anh ấy mới mua xe Cát Lợi.
Khưu Ngọc Phân gật gật đầu, cười nói:
– Thì ra là như thế.
Trong lòng lại nghĩ, nhất định là không mua nổi xe sang nên mới tự dát vàng lên mặt, giả vờ gì chứ.
Cố Trường Khanh lại nhìn chiếc xe đằng trước qua cửa sổ, thầm nghĩ: Đúng là quái nhân!